Chương
Nguyễn Khánh Linh còn tưởng anh lại muốn dùng sức mạnh với mình, sợ tới mức liều mạng giãy dụa. Kết quả bị lời mắng của anh làm giật mình, quả nhiên không nhúc nhích nữa.
Chẳng qua, khuôn mặt nhỏ bé của cô rất tủi thân.
Cô quay đầu lại giống như không muốn nhìn thấy Phạm Nhật Minh nữa.
Người đàn ông lúc này cũng dần dần bình tĩnh lại, anh hỏi: “Em đang tức giận chuyện gì vậy?”
Với tính tình Phạm Nhật Minh, sao có thể nhìn không nhận ra người phụ nữ của mình đang tức giận? Nhưng anh tự hỏi mình không làm gì có lỗi với cô, thì bây giờ cô đang tức giận chuyện gì?
Nguyễn Khánh Linh vẫn gắt gao nhắm chặt mắt, không muốn mở miệng.
Phạm Nhật Minh nhìn cô giống như một con nhím nhỏ, gai trên người đều dựng thẳng lên.
Anh đương nhiên không tức giận như lúc trước, ngược lại còn cảm thấy bộ dáng của cô cũng rất đáng yêu. Anh dùng sức xoa xoa đầu cô, giống như trêu tức vậy.
Anh nói: “Cô nhóc to gan này hôm nay to gan thế nhỉ? Đã làm sai còn tỏ vẻ. Có phải biết anh không có cách nào trị em không?”
Nếu là trước đây, Nguyễn Khánh Linh nghe anh nói như vậy, không chừng sẽ làm hòa với anh ngay. Nhưng bây giờ, trong lòng cô chỉ thấy chán ghét, chỉ cảm thấy lời mật ngọt đàn ông chỉ để lừa mình.
Cô vẫn không nhìn Phạm Nhật Minh, nhưng miệng nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Kẻ lừa đảo.”
Phạm Nhật Minh nghe thấy thế, anh nhíu mày, bật cười hỏi: “Anh là kẻ nói dối?”
Lúc này, Nguyễn Khánh Linh cuối cùng cũng quay đầu nhìn anh một cái, ừm một tiếng.
Anh vẫn không tức giận, ngược lại cười hỏi: “Vậy em nói xem anh lừa em cái gì?”
Lúc này Nguyễn Khánh Linh thấy anh đã thấy phiền, rõ ràng anh vừa mới đưa người phụ nữ khác về nhà, bây giờ lại ra vẻ thẳng thắn hỏi cô vấn đề này. Giống như cô đang gây chuyện vô lý.
Cô tức giận, đẩy người đàn ông ra, nói: “Em không muốn nói chuyện với anh, anh tránh ra.”
Phạm Nhật Minh không kịp đề phòng bất ngờ bị cô đẩy ra, thật sự không hiểu nổi. Nhưng lại cảm thấy cô như vậy rất thú vị, liền cười trêu chọc nói: “Phụ nữ quả nhiên là sinh vật không nói lý.”
“…”
Ai ngờ, thì ra người phụ nữ đang nằm trên giường, nghe thấy lời này của anh, tức giận đến mức trong nháy mắt đã dựng lông lên. Cô lập tức đứng dậy, cau mày phản biện: “Ai không nói lý? Rõ ràng anh làm ra chuyện quá đáng như vậy.”
“Vậy em nói xem anh đã làm gì?”
Ngữ khí Phạm Nhật Minh có chút vô tội.
Nguyễn Khánh thấy anh còn giả vờ, nhịn không nổi nữ, nói thẳng: “Lúc tối em thấy anh đưa người phụ nữ khác về nhà.”
Nghe vậy, Phạm Nhật Minh ngẩn ra, hỏi ngược lại: “Em nhìn thấy cả rồi sao?”
Nguyễn Khánh Linh thấy biểu cảm của anh, còn tưởng mọi chuyện giống như mình suy đoán, anh và người phụ nữ khác có quan hệ lén lút.
Cô nghĩ nghĩ, hốc mắt cô không kiềm được mà trở nên đỏ ửng.
Phạm Nhật Minh không ngờ cô nhóc này lại khóc.
Anh tiến đến mặc kệ cô như thế nào, trực tiếp ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt sau lưng cô, kiên nhẫn giải thích: “Cô bé ngốc nghếch này, em hiểu lầm rồi.”
Nguyễn Khánh Linh không tin lời anh nói, giọng nói của cô mang theo tiếng khóc, nói: “Anh lại lừa gạt em, em thấy cô ấy nắm tay anh, anh không hề từ chối.”