Chương
Sau khi cúp máy, Hiên Viên Minh lại gọi điện cho Phạm Nhật Minh, có điều Phạm Nhật Minh còn muốn dẫn theo Nguyễn Khánh Linh đến, anh ta ngẩn người: “Chị dâu không mang thai sao?”
“Ừ.”
Hiên Viên Minh an ủi vài câu, sau đó thì hẹn thời gian với anh, mấy người cùng nhau đi đến trại nuôi ngựa.
Cũng may lúc trước anh ta đã hỏi Hà Tử Ngưng định đến trại ngựa nào, cho nên lần này bốn người cùng hẹn nhau đến trại ngựa đó.
Tuy rằng thời tiết hôm nay không tệ, nhưng mà người đến cưỡi ngựa không đông lắm.
Trong trại ngựa chỉ thưa thớt vài người.
Cho nên sau khi nhóm người ngựa của Hiên Viên Minh xuất hiện thì vô cùng nổi bật.
Hà Tử Ngưng vừa liếc mặt một cái đã thấy bọn họ.
Lúc đầu cô ta còn thấy hơi kinh ngạc, sau đó nhìn thấy bọn họ đi về phía mình.
Thật ra Giang Đức cũng cảm thấy bất ngờ, nói: “Tử Ngưng, trùng hợp ghê, cô cũng ở đây à, người bên cạnh là?”
Vì thế Hà Tử Ngưng cười giới thiệu Trần Đức Vinh với bọn họ, sau đó thì Trần Đức Vinh lại giới thiệu ngược lại.
Có điều khi sắp giới thiệu Hiên Viên Minh thì cô ta hơi ngừng lại, lén nhìn anh ta đầy khó hiểu.
Hiên Viên Minh bị cô ta nhìn thì có hơi chột dạ, sờ sờ mũi không nói gì.
Hà Tử Ngưng cũng hỏi: “Sau mấy anh lại đến đây cưỡi ngựa? Hôm nay rảnh rỗi không có việc gì sao? Còn chị dâu nhỏ nữa, không phải…”
Cô ta mới nói một nửa, còn chưa nói xong đã bị Phạm Minh Nhật ngắt lời: “Cô ấy không sao.”
Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, có điều khi rơi vào tai Hà Tử Ngưng thì lại ngập tràn ý lạnh.
Cô ta chớp mắt cố nén khó chịu trong lòng, khi mở mắt lên thì gương mặt đã đầy ý cười: “Không sao thì tốt.”
Hiên Viên Minh nhìn cô ta rồi lên tiếng giảng hòa: “Dù sao đều là người quen, nếu không chúng ta cùng đến trường đua chung được không? Chỉ có hai người chơi cũng không vui.”
Anh ta vừa dứt lời, không chỉ Hà Tử Ngưng mà đến cả Giang Đức cũng ngạc nhiên nhìn anh ta.
Tối qua lúc ở Hội sở Hoàng Đình, anh ta đã cảm thấy hơi nghi ngờ rồi, chẳng lẽ là Hiên Viên Minh biết rõ hôm nay Hà Tử Ngưng và chồng chưa cưới đến trại ngựa cho nên mới cố ý kéo bọn họ đến phá đám sao?
Giang Đức nhìn phản ứng của hai người, càng lúc càng cảm thấy suy nghĩ của mình rất đúng.
Đương nhiên Hà Tử Ngưng cũng nhìn ra Hiên Viên Mình cố ý nói vậy.
Có điều cô ta lại cảm thấy anh ta đang cố ý gọi anh Minh Nhật đến, muốn làm rõ quan hệ giữa cô ta và Trần Đức Vinh, thật sự quá nham hiểm.
Hừ! Muốn đi chung thì đi chung, cô ta cũng đâu có sợ.
“Được, vậy đi chung đi.” Hà Tử Ngưng nhẹ nhàng nói.
Mấy người còn lại đều không có ý kiến gì.
Phạm Minh Nhật kéo tay Nguyễn Khánh Linh và cúi đầu hỏi: “Em biết cưỡi ngựa không?”