Chương
Nguyễn Khánh Linh cũng ngừng khóc, cuối cùng thì cô cũng tình nguyện tiếp tục nằm trong ngực anh.
Phạm Nhật Minh hít thật sâu rồi thở ra một hơi, tâm tình cũng tốt lên theo.
Thế nhưng, ở trong lòng anh lại cảm thấy buồn cười.
Từ lúc nào mà Phạm Nhật Minh này cũng học được cách, hơn nữa dáng vẻ còn rất thích hợp để dỗ dành phụ nữ thế kia.
Dường như chính là từ sau khi kết hôn với cô nhóc này xong thì phải. Anh có cảm giác như những chuyện mà anh nghĩ rằng cả đời này mình sẽ không thể làm, hoặc hơn nữa, là khinh thường không muốn làm, thì hiện giờ anh đều làm cả, lại còn làm không biết mệt, không hề có chút chán ghét hoặc tức giận nào.
Phạm Nhật Minh lại nhìn người phụ nữ trong ngực một chút, sau khi xác định cô sẽ không khóc nữa, anh mới cười, nói một câu: “Đúng là đồ mít ướt.”
Nguyễn Khánh Linh dụi dụi đôi mắt hơi sưng đỏ của mình, cảm thấy không phục, nói lại: “Còn không phải tại vừa rồi anh tức giận với em, chẳng phải là em đây lo lắng anh bị Hàn Văn Trịnh bày kế hãm hại sao? Kết quả thế nào? Vậy mà anh lại còn tới trách em nữa.”
Nghe vậy, Phạm Nhật Minh nhíu lông mày một cái, cũng không tiếp tục nghiêm túc đối mặt với cô nữa, chỉ nói đùa một câu: “Em cảm thấy người đàn ông của em có đến mức độ vô dụng như vậy không? Sẽ không đấu lại được một tên Hàn Văn Trịnh kia?”
Nguyễn Khánh Linh nghe xong, nhếch miệng cười, không nói tiếp gì nữa.
Quả thực là khi Phạm Nhật Minh nói ra lời này có hơi kiêu căng ngạo mạn, nhưng vẫn rất có lý.
Ai bảo lúc ấy cô lo lắng quá mức, cho nên mới không thể nào suy nghĩ tỉnh táo được.
“Nhưng mà con bé này hôm nay dũng cảm thật đấy.”
Phạm Nhật Minh đột nhiên đổi chủ đề và nhìn cô nở nụ cười khen ngợi nói.
Quả thực anh không nghĩ một cô gái bình thường sợ đau như thế hôm nay lại có thể vì anh làm những việc này.
Nguyễn Khánh Linh nghe thấy lời khen ngợi của anh trong lòng tất nhiên cảm thấy rất vui rồi, khóe môi cô cũng giấu không nổi sự vui mừng bất giác nở nụ cười.
“Muốn anh thưởng cho em cái gì nào?”
Ngữ điệu của Phạm Nhật Minh có chút cao vút lên, trông rất khác với ngày thường, vốn dĩ giọng nói của đàn ông thường thuộc dạng trầm thấp nên khi nghe mới có phần thu hút và sự mờ ám khó nói thành lời.
Nguyễn Khánh Linh thấy ánh mắt của người đàn ông nhìn mình lại bắt đầu không đàng hoàng rồi.
Cô đỏ mặt nũng nịu nói: “Anh đừng làm bậy, đây là bệnh viện đó…”
“Vậy ý của em là nếu không phải ở bệnh viện thì có thể làm bậy sao?”
Phạm Nhật Minh cười cợt tiếp tục nói.
Nguyễn Khánh Linh thấy ánh mắt sâu thẳm và bông đùa của anh, dường như anh thật sự muốn làm chuyện đó với mình ở nơi này.
Cô vừa xấu hổ vừa gấp gáp đẩy người đàn ông ra và nói: “Phạm Nhật Minh, ở nơi này không được!”
Cô vừa nói xong thì Phạm Nhật Minh đã bế cô từ giường bệnh lên rồi lấy áo khoác đắp lên người, sau đó đã nhanh chân bước ra bên ngoài.
Nguyễn Khánh Linh vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của anh.
Đột nhiên ánh mắt của cô xuyên qua vai người đàn ông này và hình như nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của một người.