Chương
Nguyễn Khánh Linh có chút sửng sốt, hỏi: “Anh ta còn chưa tỏ rõ thái độ với cô sao?”
“Đúng vậy!”
Lâm Đỗ Nhã thở dài một hơi và nói tiếp: “Thật ra hôm nay ở hồ bơi tôi có hỏi anh ấy, tôi cảm thấy anh ấy chuẩn bị trả lời, ai biết rằng chồng của cô đột nhiên gọi điện đến và gọi anh ấy đi mất.”
“…Thế này…”
Nguyễn Khánh Linh xấu hổ cười cười, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
Lâm Đỗ Nhã thấy cô có vẻ hơi xấu hổ, thì vội vàng cười giải thích: “Khánh Linh, tôi không có ý muốn trách cô, thật ra tôi gọi cô ra đây là muốn cô có thể nói với chồng mình đừng giao nhiều việc cho Trung Huy nữa, có thể đừng giao cho anh ấy quá nhiều công việc nguy hiểm được không.”
“Nếu không, nếu anh ta ấy cứ bận rộn như vậy, thì còn thời gian đâu mà yêu đương…”
Nghe Lâm Đỗ Nhã nói lời này, Nguyễn Khánh Linh không khỏi bật cười.
Có cô gái nào có thể thẳng thắn nói những điều này như vậy chứ, nhưng cô chỉ cảm thấy là do tính tình của Lâm Đỗ Nhã hoạt bát, thẳng thắn, khiến người ta không khỏi sinh ra thiện cảm.
Cô tự nhiên nở nụ cười đồng ý: “Được rồi, tôi biết rồi, khi về tôi sẽ nói chuyện với anh ấy.”
“Hahaha, cảm ơn cô nha.”
Khi nghe điều này, Lâm Đỗ Nhã không khỏi cười vui vẻ hơn.
Đột nhiên, ánh mắt Nguyễn Khánh Linh dừng lại trên một bức tranh cách đó không xa, bước chân cũng dừng lại.
Lâm Đỗ Nhã nhìn thấy cô đang nhìn vào bức tranh kia, cô ấy cũng không thể không nhìn vào nó.
Đó là một bức chân dung ký họa.
Trên bức tranh là một người phụ nữ có khuôn mặt trái xoan, đôi mắt hẹp dài, mang nét cổ điển hơn, ngũ quan không tính là tinh xảo nhưng lại khiến người ta nhìn vào rất thỏa mái.
Mặc dù chỉ vẽ sườn mặt, nhưng từ biểu cảm tinh tế trên khuôn mặt của người phụ nữ, dường như cô ấy đang rất buồn.
“Ai vậy?”
Lâm Đỗ Nhã tò mò hỏi.
Nguyễn Khánh Linh hoàn hồn, cô cười với Lâm Đỗ Nhã rồi lắc đầu, nói: “Một người bạn.”
Qua một lát, Nguyễn Khánh Linh áy náy xin lỗi Lâm Đỗ Nhã nói: “Ngại quá, tôi đi gọi điện thoại xíu nhé.”
“Không sao không sao, nếu cô bận, vậy tôi đi trước nhé.”
Tuy rằng Lâm Đỗ Nhã khá tùy tiện, nhưng cô nhìn ra được bây giờ Nguyễn Khánh Linh dường như đang có tâm sự, hẳn là có liên quan đến bức tranh kia.
Quả nhiên, Nguyễn Khánh Linh gật đầu nói: “Được.”
“Vậy sau khi cô trở về đừng quên kể chuyện của Trung Huy với chồng cô nhé.”
Lâm Đỗ Nhã lại cười lần nữa mà nhắc nhở.
“Được, tôi nhớ rồi.”
Nguyễn Khánh Linh cũng cong cong khóe môi, chờ sau khi Lâm Đỗ Nhã rời khỏi, ngay lập tức cô gọi điện thoại cho Lê Tuấn.
Người phụ nữ trong bức tranh vừa rồi, chính là Tống Ngọc!