Chương
Nguyễn Khánh Linh ôm lấy cổ Phạm Nhật Minh, nịnh nọt nói.
Cô đã ở nhà chán nản mấy hôm rồi, nhất quyết phải ra ngoài một chút nếu không sớm hay muộn cô cũng sẽ sinh bệnh mất.
Hơn nữa, cô dám chắc, nếu mình không năn nỉ Phạm Nhật Minh, thì người đàn ông kia có khả năng sẽ từ chối ngay lập tức.
Bây giờ anh vì đứa bé của cô nên chuyện gì cũng có thể làm được.
Phạm Nhật Minh nhìn vẻ mặt đầy mong chờ của người phụ nữ, anh hơi lưỡng lự, nhưng vẫn đồng ý.
“Anh thật tốt!”
Nguyễn Khánh Linh thấy anh gật đầu thì hôn một cái lên mặt anh, sau đó rời khỏi ngực anh, hào hứng phi lên lầu thay quần áo.
Cuối cùng thì cô cũng đã được ra ngoài! Tối nay sẽ đi nhà họ Phạm!
“Em chậm một chút.”
Phạm Nhật Minh theo sát phía sau nhắc nhở cô.
“Em biết rồi!”
Nguyễn Khánh Linh cười vui vẻ.
Phạm Nhật Minh thấy cô vẫn giống như một đứa trẻ, cũng bật cười không biết phải làm sao.
Anh thầm nghĩ, sau này có con rồi, chỉ sợ anh sẽ phải chăm sóc cho hai đứa trẻ cùng lúc.
Lúc này, Nguyễn Khánh Linh và Phạm Nhật Minh đã đến trước nhà họ Phạm.
Lát sau, đám người Hà Thanh cũng đã đến.
Nhưng lần này Phạm Thành và vợ của ông ta không đến, cũng có nghĩa là chỉ có hai cặp vợ chồng Phạm Nhật Minh và Phạm Hoàng Anh đến.
Ông cụ Phạm nhìn thấy bọn họ đến thì rất vui vẻ.
Trên bàn cơm.
Phạm Nhật Minh và Nguyễn Khánh Linh ngồi bên phía tay phải ông cụ Phạm, Phạm Hoàng Anh và Hà Thanh ngồi bên phía tay trái của ông Phạm.
Hà Thanh ngồi đối mặt với Nguyễn Khánh Linh.
Từ sau lần trước, Hà Thanh cũng không gặp lại mấy người Phạm Nhật Minh.
Nhưng có thể nhìn ra được bọn họ kết hôn đã lâu như vậy, tình cảm cũng rất tốt.
Hà Thanh đã mấy lần vô tình nhìn thấy Phạm Nhật Minh gắp thức ăn cho Nguyễn Khánh Linh.
Cũng không phải là những động tác cố tình giả vờ mà rất tự nhiên, nhìn một cái cũng có thể thấy được đó là hành động thân mật của một nhà hai người bọn họ.
Mặc dù trong lòng Hà Thanh cũng biết rõ mình và Phạm Nhật Minh chắc chắn không có khả năng.
Nhưng lúc nhìn thấy hai vợ chồng họ ân ái như vậy, thì trong lòng cuối cùng vẫn có chút chua xót, lại nghĩ đến mình, vẫn phải dựa vào thủ đoạn, trăm mưu ngàn kế cay đắng mới có thể làm cho địa vị trong nhà của mình được vững vàng.
Còn Nguyễn Khánh Linh thì không hề tốn chút công sức nào đã được chiều chuộng không khác như công chúa. Hà Thanh vừa thấy bị thương cho chính mình, nhưng đồng thời cô ta cũng cảm thấy hối hận vì những chuyện kia mà mình đã làm.
Rất nhanh, cô ta đã đè xuống những suy nghĩ của mình, tươi cười nói chuyện với ông cụ Phạm.
Đột nhiên, trên bàn xảy ra một khúc nhạc đệm nhỏ.