Chương
“… Nguyễn Khánh Linh.”
“Em không muốn, em sẽ viết như thế.”
Giọng của Nguyễn Khánh Linh rất ngoan cố, không có vẻ gì là muốn thay đổi suy nghĩ.
Phạm Nhật Minh không ngờ là lần này cô lại không nghe lời, anh thấp giọng uy hiếp theo lẽ thường: “Em muốn viết cũng được, xem anh về xử lý em như thế nào.”
Nhưng mà lần này thái độ của Nguyễn Khánh Linh lại khác thường, không hề sợ, cô sờ sờ bụng mình cười nói: “Bây giờ em là bà bầu, những gì bác sĩ nói anh đừng có mà quên.”
“…”
Đúng là anh đã quên mất.
Phạm Nhật Minh bỗng ngẩn ra một chút: “Anh sẽ nhớ kỹ, ba tháng sau sẽ tính sổ em.”
“Hừ, tùy anh.”
Nguyễn Khánh Linh hừ một tiếng, sau đó bỗng cúp điện thoại.
Chuyện ba tháng sau, ai mà nhớ nổi chứ?
Phạm Nhật Minh nghe thấy trong điện thoại truyền đến tiếng tút tút, không nhịn được bật cười.
Cô gái nhỏ thật sự nghĩ là anh không thể làm gì sao? Ba tháng sau để rồi xem.
Sau khi gọi điện thoại xong, chưa bao lâu Phạm Nhật Minh đã đến quán bar.
Trần Hữu Nghị bao một phòng Vip, lúc Phạm Nhật Minh đến thì bên trong đã có Giang Đức, Trần Hữu Nghị và Hiên Viên Minh đợi sẵn.
Bọn họ thấy Phạm Nhật Minh đã đến thì tươi cười bảo anh ngồi.
Cũng không biết bọn họ nghe tin ở đâu, biết được Nguyễn Khánh Linh mang thai nên lần lượt chúc mừng anh.
Đúng lúc này Giang Đức cười nói với Trần Hữu Nghị: “Cũng sắp đến chuyện vui của anh rồi, chúng tôi cũng phải chúc mừng anh nữa.”
“Vậy sao?”
Gần đây Phạm Nhật Minh bận rộn chăm sóc Nguyễn Khánh Linh nên đã lâu không liên lạc với bọn họ, cũng không biết chuyện của Trần Hữu Nghị và Lăng Huyền như thế nào rồi.
Trần Hữu Nghị lập tức chủ động nói chuyện, trên mặt nở nụ cười hào hứng: “Tôi và Lăng Huyền đã sắp kết hôn rồi.”
Nghe vậy Phạm Nhật Minh nhất thời kinh ngạc, lại hỏi: “Chuyện của cô gái Ngô Tình kia đã giải quyết xong rồi sao?”
Lúc này Trần Hữu Nghị gật đầu: “Đúng vậy, lần trước tôi và cô ấy đã nói rõ ràng với nhau ở bệnh viện rồi, cô ấy cũng không liên lạc với tôi nữa, có lẽ là đã hiểu được lòng tôi, sau này chắc là cũng sẽ không có chuyện gì.”
Ai biết được bỗng nhiên có người đẩy cửa vào, một giọng nữ châm chọc vang lên.
“Vậy cũng chưa chắc, cô gái Ngô Tình kia cũng không phải là kiểu người thân thiện gì.”
Ánh mắt Trần Hữu Nghị nhìn vào Hà Tử Ngưng, anh ta không khỏi nhíu mày nói: “Tử Ngưng, lời này của cô là có ý gì?”
“Không có gì cả, tôi cũng là phụ nữ, nếu như nói đến lòng dạ của phụ nữ thì chắc chắn tôi hiểu rõ hơn mọi người.”
Hà Tử Ngưng cười, cô ta liếc mắt nhìn những người trong phòng, sau đó mặt không biểu cảm ngồi xuống bên cạnh Phạm Nhật Minh.