Chương
Nhưng vẻ mặt của mẹ Lê vừa vội vàng vừa căng thẳng, bà hơi áy náy nói: “Khánh Linh, chúng ta nói chuyện sau nhé, bây giờ tôi đi trước.”
“Được, mọi người đi mau đi.”
Tất nhiên Nguyễn Khánh Linh không giữ họ lại, cô tránh đường cho họ.
Nhưng mà cô vẫn không tự chủ được xoay đầu nhìn bóng lưng của bọn họ, vô cùng lo lắng.
Tống Ngọc không sao chứ… Cô cũng muốn đi xem thử tình hình thế nào, nhưng mà Phạm Nhật Minh còn đang bị thương, hơn nữa nếu lúc này cô đến thì chắc chắn sẽ gặp Lê Tuấn.
Phạm Nhật Minh sẽ không vui đâu…
Nguyễn Khánh Linh không muốn làm anh không vui, nên cô vẫn không nói gì, xoay người quay về với Phạm Nhật Minh.
Tuy là cô không nói nhưng mà Phạm Nhật Minh hiểu cô, tất nhiên là biết trong lòng cô đang nghĩ gì.
Sau khi hai người về phòng, Phạm Nhật Minh bỗng nói: “Em đi thăm bọn họ đi, tiện thể hỏi thăm giúp anh.”
Ban đầu Nguyễn Khánh Linh còn tưởng là mình nghe nhầm, cô bỗng nhìn về phía Phạm Nhật Minh, kết quả thấy người đàn ông cũng đang nhìn mình, cô lại hỏi lại lần nữa: “Anh… anh vừa nói gì vậy?”
Phạm Nhật Minh gõ đầu cô một cái, cười nói: “Anh cũng làm gì nhỏ nhen đến mức đó, lòng của Lê Tuấn đang lo cho Tống Ngọc, lòng của em thì đang ở chỗ anh, chồng em sẽ không tự ti đến nỗi ghen tuông lung tung, mau đi đi.”
Lúc này Nguyễn Khánh Linh nghe rõ ràng, cô vui mừng nhướng mày, hôn bẹp lên môi người đàn ông một cái, ôm cổ anh nói: “Ông xã, anh thật tốt.”
Trong lúc cô đang định đứng dậy thì lại bị người đàn ông đè xuống giường hôn thật sâu, thấy anh sắp có hành động tiếp theo, Nguyễn Khánh Linh vội vàng đẩy anh ra đứng lên, giữ chặt cổ áo thẹn thùng nói: “Em đi trước đây.”
Sau khi Nguyễn Khánh Linh đi rồi, Phạm Nhật Minh bỗng ho khan hai tiếng, nãy giờ gắng gượng đến mức cả người mềm nhũn ra.
Có lẽ vì ban nãy tiễn Steve ra sân bay bị nhiễm lạnh, lúc anh vừa mới quay lại bệnh viện đã cảm thấy khá choáng váng, cả người nóng lên, nhưng mà vì không muốn làm Nguyễn Khánh Linh lo lắng, đúng lúc này lại gặp chuyện Tống Ngọc sinh non nên anh mới mượn cớ này đẩy cô đi.
Môi Phạm Nhật Minh trắng bệch nằm trên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ngủ say một giấc lúc dậy sẽ đỡ hơn.
Nguyễn Khánh Linh đi đến khoa sản, cô hỏi y tá lễ tân tìm được phòng của Tống Ngọc.
Lúc cô đi đến hành lang thì xa xa đã nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang hút thuốc, giữa hai hàng lông mày nhíu chặt không dãn ra.
Thấy vậy Nguyễn Khánh Linh bước nhanh hơn, đi đến trước mặt Lê Tuấn nói: “Đàn anh, Tống Ngọc sao rồi?”
Thấy Nguyễn Khánh Linh bỗng nhiên xuất hiện, Lê Tuấn vội vàng dập tắt điếu thuốc sau đó cùng cô quay lại khu cấm hút thuốc.
Sự lo lắng trên gương mặt Lê Tuấn vẫn hiện rất rõ, anh ta lẩm bẩm: “Đều tại anh không tốt, sáng nay công ty có việc, anh không đưa Tống Ngọc tới khóa học sinh sản, kết quả là cô ấy vỡ ối trên đường đi học, may mắn là lúc đó có nhiều người gọi xe cứu thương giúp cô ấy nên mới không xảy ra chuyện lớn gì.”
Nghe vậy Nguyễn Khánh Linh an ủi: “Đàn anh, anh đừng tự trách, dù sao anh cũng không ngờ đến chuyện này, ngày dự sinh của Tống Ngọc có phải là muộn hơn không?”