Chương
Phạm Nhật Minh cũng không cự tuyệt.
Dù sao cô cũng phải làm việc xong sớm thì mới có thể được nghỉ ngơi sớm một chút.
Vì thế Phạm Nhật Minh liền đi đến sô pha ngồi, tiện tay cầm lấy tạp chí lên xem, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn Nguyễn Khánh Linh.
Trong phòng làm việc, hai người đều yên tĩnh làm việc của mình, nhưng không khí lại cực kỳ hòa hợp.
Bỗng nhiên Phạm Nhật Minh nhớ ra là hình như anh còn chưa nói với Nguyễn Khánh Linh về chuyện người quản lý thị trường.
Vì thế, anh liền gọi Nguyễn Khánh Linh một tiếng: “Khánh Linh.”
“Dạ?”
Nguyễn Khánh Linh vẫn cúi đầu, trả lời anh một tiếng.
“Chuyện quản lý thị trường mà em viết trên giấy nhớ ấy, không cần tìm lý do gì cả, cứ thế sa thải là được.”
Nghe vậy, ánh mắt Nguyễn Khánh Linh khẽ ngừng lại, sau đó ngẩng lên nhìn về phía Phạm Nhật Minh, gương mặt mang theo sự khó hiểu: “Nhưng nếu tự nhiên sa thải như thế, người cũ trong công ty sẽ có thành kiến mất.”
Thật ra, điều khiến cô lo lắng là làm vậy sẽ khiến mất lòng nhân viên cũ trong công ty.
Dù sao thì vị quản lý thị trường kia cũng đã làm ở DR mười mấy năm, tuy nhiên ông ta rất háo sắc, cũng không làm việc gì, hoàn toàn là ngồi mát ăn bát vàng.
Nguyễn Khánh Linh rất muốn sa thải ông ta, nhưng lại sợ người khác nói cô vô tình.
Rằng: cho dù ông ta đã phạm chút sai lầm nhỏ, nhưng không có công lao thì cũng có khổ lao, dù sao cũng đã làm ở công ty nhiều năm như vậy, bla bla.
Nguyễn Khánh Linh thấy những chuyện này rất phiền, nên mới tạm dừng chuyện này mãi, nhưng cô cũng rất khó chịu.
Nhưng cô không ngờ Phạm Nhật Minh lại bảo cô cứ thế sa thải luôn vị quản lý thị trường kia đi. Làm như vậy… có thích hợp không?”
Lúc này, Phạm Nhật Minh nói thẳng: “Có thành kiến thì lấy số liệu về doanh số ra cho bọn họ xem.”
“Nhưng em tùy tiện sa thải một nhân viên lâu năm như vậy, sẽ không làm mất lòng các nhân viên khác chứ?”
Nguyễn Khánh Linh lại đưa ra sự băn khoăn của chính mình.
Vẻ mặt Phạm Nhật Minh vẫn bình tĩnh như cũ, nói: “Em đừng nghĩ ông ta là nhân viên cũ thì không thể động vào. Càng là những lúc như thế này lại càng phải giết gà dọa khỉ, dù sao thì các nhân viên khác cũng hiểu rõ hơn về những chuyện mà ông ta đã làm. Ông ta có thể ngồi yên ổn trên vị trí quản lý thị trường như vậy, em có nghĩ đã có bao nhiêu người không chịu phục tùng ông ta không?”
“Huống hồ, công ty cũng cần được rót máu mới, thay đổi một số sâu mọt trong công ty đi, DR mới có thể phát triển tốt hơn được.”
Nghe Phạm Nhật Minh nói xong, Nguyễn Khánh Linh phải mất một lúc mới hiểu thấu đáo những lời anh nói.
Trên mặt cô lại hiện lên sự hâm mộ và cảm kích.
“Ông xã, có anh ở đây tốt thật.”
Những lời này xuất phát từ tận trong tâm trí Nguyễn Khánh Linh.
Trước kia cô chưa từng tiếp xúc những chuyện này, còn chưa nhận thức được hết chỗ tốt của Phạm Nhật Minh. Nhưng khoảng thời gian này được trải qua sự lãnh đạo vô tình hoặc cố ý của anh, giờ đây cô đã cảm thấy tầm mắt và kiến thức của mình đang được mở rộng rất nhiều.