Chương
Cô ta nói tiếp: “Vẫn còn một Tổng Giám Đốc Phạm.”
“Vâng cô cứ nói.”
“Chủ của ăn nhà mà ông thu hồi, anh ta có một cô bạn gái khá xinh xắn. Ông hãy đi điều tra thêm về cô ta, ông nên sắp xếp thời gian làm việc này cho thật tốt. Khi ông đến thu hồi căn nhà nếu họ có ý phản kháng thì ông nên làm gì đó để giáo huấn bọn họ một chút. Nếu ông chỉ vô tình làm anh ta bị thương hoặc vô tình chơi người phụ nữ của anh ta thì đây là điều không thể tránh khỏi. ”
Nói xong Vân Nhã Phương phì cười giang manh và hỏi lại đầu dây bên kia: ” Ông chắc là hiểu những gì tôi nói chứ?”
“Tôi biết, tôi hiểu! Tôi dĩ nhiên là hiểu ý của cô! Cô Vân Nhã Phương, cô có thể yên tâm về vấn đề này tôi chắc chắn sẽ làm cho cô hài lòng!”
” Ừ, Vậy đi.”
Vân Nhã Phương cảm thấy hài lòng sau cuộc trò Tổng Giám Đốc Phạm qua điện thoại. Sau đó cô ta liền cúp máy.
Cô ta chỉ vừa mới đặt điện thoại xuống thì bất ngờ bị ôm lấy eo. Tương Vinh Hoa đã nói với cô ta rằng cô ta đã ôm được một cái đùi lớn với vẻ mặt đầy nham hiểm và dâm dục: ” Này tiểu yêu tinh, cô thực sự xấu xa lắm đó? Ngay cả phụ nữ của anh ta cũng không buông tha sao? ”
Tuy lời nói như vậy của Tương Vinh Hoa nhưng ông ta không hề có chút cảm thống nào đối với Phó trưởng phòng. Hơn nữa đó chính là niềm vui của ông ta khi nhìn người khác đau khổ.
Càng bi thảm thì lòng muốn trả thù Nguyễn Khánh Linh càng lớn nhưng cũng điều đó cũng chỉ làm cho Tưởng Vinh Hoa cảm thấy hao tâm tổn sức .
Vân Nhã Phương cười nhẹ một cái nhưng trong nụ cười của cô ta có chút tâm ý độc địa. Cô ta cười híp mắt và lấy tay nhéo nhẹ cằm của Tưởng Vinh Hoa rồi thổi nhẹ vào tai thầm thì: ” Ai bảo cái tên đầu hói kia trước đây hay quấy rầy tôi. Huống hồ chi tôi làm điều này còn không phải vì Tương Tổng ngài sao ~”
“Hahahaha! Được lắm! Cũng may có cô bên cạnh tôi.”
Vân Nhã Phương cũng phì cười trong vui sướng rồi ngã vào lòng của Tưởng Vinh Hoa.
Có lẽ cô ta lúc đó quá đắc ý cho nên cũng không thể nhịn được mà tiếp tục nói tiếp: ” Lần này để coi Nguyễn Khánh Linh vẫn còn đắc ý được bao lâu!”
Cũng may Tưởng Vinh Hoa vẫn nhanh nhạy để ý xung quanh.
Ông ta nhanh tay đặt lên môi Vân Nhã Phương giọng dè bỉu: “Này, nhỏ tiếng một chút.”
Vân Nhã Phương liền im phăng phắc và cô ta cũng nhận ra rằng lúc nãy cô ta đã nói hơi lớn tiếng.
Một lát sau, Vân Nhã Phương từ từ rời khỏi vòng tay của Tương Vinh Hoa. Hai người ngồi dậy mặc lại quần áo. Cô ta đi đến bàn làm việc của Tương Vinh Hoa dọn dẹp lại gọn gàng rồi rời đi. Trước khi ra ngoài, cô ta còn liếc nhìn anh ta bằng ánh mắt quyến rũ.
Tương Vinh Hoa mơ màng nhìn về phía cô ta đang câu dẫn say đắm nhìn cô rời khỏi phòng.
Vân Nhã Phương vừa đóng cửa của văn phòng lại. Miệng cô ta vừa lẩm nhẩm hát với tâm trạng rất hạnh phúc.
Khi cô ta vừa đi ra ngoài được vài bước thì thoáng qua cô ta mới chợt để ý có một người nào đó đang đứng ở bên ngoài.
Cô ta ngay lập tức dừng lại và quay người nhìn về phía người đang đứng ở ngoài văn phòng từ bao giờ.
Người đàn ông trước mắt cô ánh mắt lạnh lùng, cơ thể toát ra khí chất cao quý. Chính xác loại người này bề ngoài nhìn lạnh lùng ít nói thì chắc hẳn chẳng hứng thú gì về phụ nữ cả.
Tuy nhiên, lại giống với Phạm Nhật Minh. Anh ta dường như có sức hấp dẫn kì lạ. Quyến rũ đến mức chỉ muốn dành làm của riêng nhưng cũng toát ra sự cao quý ngút trời, giống như đóa hoa sen trắng nằm trên núi tuyết. Là vật vô giá nhất nhưng nếu là phụ nữ thì họ sẽ bất chấp thủ đoạn để có thể tới gần đóa hoa đó. Họ sẽ rất muốn làm người phụ nữ bên cạnh anh ta được anh ta thương yêu chăm sóc.