Chương
Cô nhóc này thật sự chính là người mà ông trời đã phái xuống đây để tra tấn anh!
Anh kìm nén suy nghĩ muốn trở về nhà ngay bây giờ, khống chế giọng điệu ổn định nói: “Em thức dậy rồi thì ngoan ngoãn ăn cơm đi nhé. Đợi tối nay anh sẽ trở về được không?”
“Vâng.”
Giọng nói nhẹ nhàng ở đầu dây bên kia như nước chảy, lại vừa yêu kiều vừa xinh đẹp, hoàn toàn không giống như như giọng nói của một người phụ nữ trưởng thành và đã làm mẹ. Ngược lại, chất giọng đó lại càng như giọng nói của học sinh, trong sáng và không lẫn bất kỳ tạp chất nào, âm thanh lay động lòng người.
Quá lợi hại! Người phụ nữ này xuất hiện ở đây để tra tấn anh!
Phạm Nhật Minh chắc chắn như thế. Anh xoa đôi lông mày đang co giật, phản ứng lại trỗi dậy bởi giọng nói của cô.
Chính anh cũng không ngờ, trông thấy phản ứng bên dưới người mình, nụ cười của Phạm Nhật Minh có phần trở nên gượng gạo.
Cuối cùng thì cuộc điện thoại này của anh có thể giải được nỗi khổ tương tư hay không? Hay vẫn đưa anh đến những nỗi đau khác?
Tuy nhiên, cũng chỉ có thể nở một nụ cười khổ nhưng Phạm Nhật Minh vẫn không nỡ cúp máy. Cứ xem như cô gái kia vừa mới tỉnh ngủ cho nên không muốn nói chuyện, anh vẫn có thể tự trò chuyện một mình được.
Nhưng khoảng thời gian dịu dàng giữa Phạm Nhật Minh và cô vợ trẻ lại bị gián đoạn bởi một loạt tiếng gõ cửa ở bên ngoài.
Phạm Nhật Minh cau mày, sắc mặt trầm xuống, dáng vẻ xuống nước dịu dàng vừa rồi còn đâu?
Anh ấn chờ cuộc gọi trước, sau đó sử dụng đường truyền nội bộ để nói chuyện với người ở bên ngoài: “Có chuyện gì?”
Giọng nói của trợ lý cũng vang lên: “Tổng giám đốc Minh, có người muốn gặp anh.”
“Ai?”
“Cô ta bảo bản thân là thư ký của phó tổng giám đốc công ty DR.” Trợ lý đáp.
Đương nhiên, giọng nói của anh ta chưa bị Nguyễn Khánh Linh nghe thấy. Dù sao Phạm Nhật Minh vẫn còn đang ở chế độ chờ.
Khi nghe đến đây, sắc mặt của Phạm Nhật Minh trở nên nặng nề hơn. Tuy nhiên, anh vẫn nói: “Năm phút nữa thì để cô ta vào.”
Phạm Nhật Minh lại nhấc điện thoại lên thêm một lần nữa, sắc mặt của anh trở nên dịu dàng trở lại.
Nếu Trần Hữu Nghị có ở đây thì chắc chắn anh ta sẽ cảm khái một câu.
“Anh chính là một tên cuồng vợ!”
Sau khi nói thêm vài lời với Nguyễn Khánh Linh một lúc thì cuối cùng Phạm Nhật Minh cũng ngắt điện thoại.
Trong lòng anh nổi lên một cơn chấn động nhỏ. Chờ đến khi cảm xúc trong lòng đã bình tĩnh lại thì lúc này anh mới cho phép người ở bên ngoài đi vào.
Mặc dù trợ lý nói là cô ta chờ năm phút, nhưng thời gian chờ đợi của Vân Nhã Phương ít nhất cũng đã mười phút.
Trong lòng cô ta đã sớm bất mãn từ lâu. Nhưng đây chính là tập đoàn nhà họ Phạm và huống chi Phạm Nhật Minh còn đang ở bên trong nên đương nhiên cô ta không thể biểu hiện rằng bản thân cố tình gây sự như vậy, cô ta càng phải tỏ ra mình rất hiểu chuyện.