Chương
Nguyễn Khánh Linh còn có thể hiểu rõ những chuyện này thì huống gì là Lãnh Hàn Vũ.
Tuy nhiên, anh ta đã làm điều này vì Lãnh Nhược Giai.
Thật sự khiến cho người ta cảm thấy bất ngờ.
Thành thật mà nói thì Nguyễn Khánh Linh không lo lắng nhiều về chuyện của Phạm Nhật Minh, chỉ là cô cảm thấy đau lòng, không muốn để anh phải mệt mỏi như vậy.
Nghĩ đến đây, cô lại ôm eo người đàn ông rồi tựa đầu vào vai anh, giọng điệu vừa ỷ lại vừa yếu đuối: “Chồng à, em giúp anh nhé?”
“Không cần.”
Phạm Nhật Minh nói lời từ chối, anh nâng khuôn mặt nhỏ của người phụ nữ dùng sức xoa xoa, chỉ cảm thấy lòng bàn tay mềm nhũn, giống như một miếng đậu phụ non mềm mịn. Hai ngày nay Nguyễn Khánh Linh tĩnh dưỡng ở trong nhà, ăn ngon ngủ ngon, bị anh nuôi đến nỗi béo lên một chút, thịt trên mặt còn mềm hơn nên sờ vào có cảm giác rất thích.
Càng tăng thêm vài phần hồn nhiên và trẻ con, nếu chỉ nhìn vào khuôn mặt đó thì càng nhìn càng không giống người đã trở thành mẹ.
Phạm Nhật Minh xoa thêm vài lần.
Anh tiếp tục nói: “Mấy ngày nay em ngoan ngoãn ở nhà, đừng đi đâu. Qua vài ngày nữa thì anh sẽ về với em, có biết chưa?”
Phạm Nhật Minh sao lại không biết rằng ngoại trừ nhà họ Phạm và ông nội là anh có thể dựa vào để xử lý rất nhiều chuyện thì còn có cô gái này nữa, chỉ cần anh nói gì đó thì Lãnh Hàn Vũ sẽ không chống chọi lại anh được bao lâu.
Nhưng mà chuyện này là do anh mà ra, là vì anh bảo vệ Nguyễn Khánh Linh nên khiến cho Lãnh Nhược Giai khó chịu nên mới dẫn đến chuyện Lãnh Hàn Vũ báo thù cho em gái mình.
Vì vậy, anh càng không nên mượn sức của người khác mà giải quyết việc này.
Muốn đánh cờ với Lãnh Hàn Vũ thì anh nhất định phải dựa vào thực lực bản thân, người phụ nữ của anh thì anh sẽ tự bảo vệ.
Khi Nguyễn Khánh Linh hỏi những lời này thì đã đoán được Phạm Nhật Minh sẽ trả lời như vậy.
Tính tình bướng bỉnh và kiêu hãnh của anh nhất định sẽ không đồng ý để cô giúp anh.
Nguyễn Khánh Linh nhìn thấy mắt của người đàn ông sáng rực, cô chấp nhận thỏa hiệp, không tiếp tục cố chấp nữa.
“Vâng ạ.”
Người phụ nữ thở dài, cơ thể vẫn đổ vào lòng người đàn ông, còn tham lam ngửi thấy mùi vị của sự yên tâm trên người anh.
“Vậy anh hứa với em đi, nếu mệt mỏi quá thì về nhà, không nên liều chết mà chống đỡ.”
Nguyễn Khánh Linh móc vào ngón tay út của người đàn ông, rũ mắt xuống nói đầy rầu rĩ.
Lời nói của người phụ nữ giống như cơn gió dịu dàng nhất trên đời, vuốt ve trái tim anh hết lần này đến lần khác.
Phạm Nhật Minh hôn lên mặt cô, sự dịu dàng trong mắt anh như có thể làm tan chảy được băng tuyết: “Ừ, đi ngủ thôi…”
“Vâng…”
Nguyễn Khánh Linh đáp lại, cô đã buồn ngủ lắm rồi, vừa rồi chỉ là do cô cố gắng chống đỡ mà thôi. Bây giờ mọi chuyện đã giải quyết xong nên cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.