Chương
Nguyễn Khánh Linh đột nhiên nhớ tới lời người đàn ông này nói với cô hôm qua anh không muốn cô phải làm lụng vất vả nhưng cô lại mặc kệ lời anh nói, còn giấu anh tự ý rời khỏi Lâm Đồng.
Người đàn ông này, sẽ không tức giận với mình chứ?
Sau khi vui sướng qua đi, trong lòng Nguyễn Khánh Linh lại thấp thỏm lo lắng, cô lo rằng sau khi Phạm Nhật Minh mở mắt thấy cô sẽ tính sổ với cô.
Vì vật, cô nhân lúc Phạm Nhật Minh còn đang ngủ, lén lút ngồi dậy, dù sao thì hai người đang ở tư thế thân mật như thế, đến lúc đó Phạm Nhật Minh muốn giáo huấn cô chẳng phải càng tiện hơn sao?
Cô vẫn là nên chạy xa một chút thì tốt hơn.
Thế nhưng khi cô vừa chạm vào cánh tay người đàn ông, anh đột nhiên lại mở mắt, xoay ngược cánh tay lại, chế trụ đôi tay cô rồi để ở sau thắt lưng cô, Phạm Nhật Minh cũng thừa cơ ôm lấy eo cô.
Hàng loạt động tác liên tiếp khiến Nguyễn Khánh Linh không kịp đề phòng.
Dường như cô bị bất ngờ, khẽ kêu lên một tiếng trong lòng anh, hơi thở trở nên dồn dập.
Khi cô ngẩng đầu, Nguyễn Khánh Linh đối mặt với đôi mắt lạnh lẽo thâm trầm của người đàn ông, cô nhìn không ra anh đang vui hay đang giận, trong lòng có chút hoảng loạn.
Trong đầu Nguyễn Khánh Linh đột nhiên nảy ra một ý.
Ngay lập tức, cô tránh khỏi đôi tay Phạm Nhật Minh, sau đó lại ôm lấy eo anh, bởi vì mấy ngày nay bận rộn nên Phạm Nhật Minh gầy đi không ít, có điều, eo của anh vẫn vô cùng rắn rỏi, hoàn toàn khác với thân hình mềm mại của cô.
Nguyễn Khánh Linh ngẩng cái đầu nhỏ lên, mang theo chút nịnh nọt và làm nũng, giọng nói mềm mại không có chút công kích nào nỉ non với anh: “Ông xã, anh dậy rồi sao?”
“Ừm.”
Phạm Nhật Minh thấy cô như vậy, trong lòng anh sớm đã mềm nhũn nhưng anh không thể hiện ra, cố ý nghiêm mặt, ngẩng đầu lên, kéo giãn khoảng cách với cô.
Anh hỏi: “Ngày hôm qua em đi đâu?”
“… Tập đoàn nhà họ Nguyễn.”
Nguyễn Khánh Kinh nhìn dáng vẻ nghiêm túc của người đàn ông, trong lòng thầm nghĩ chắc chắn anh biết tối qua mình đi đâu nên thành thật nói ra.
Phạm Nhật Minh liếc mắt nhìn cô, anh lại hỏi tiếp: “Lời anh nói với em lúc trước, em quên rồi sao?”
Nguyễn Khánh Linh không thể nhìn ra rốt cuộc Phạm Nhật Minh có tức giận hay không, cô có chút chột dạ, gật gật đầu, không tự tin nói: “Em không quên.”
Cô lo lắng người đàn ông này sẽ phạt cô nên vội vàng chủ động nhận sai, sau đó lại ôm lấy cánh tay anh, tựa cằm vào vai anh, giọng nói mềm mại mang theo chút dịu dàng và đáng thương.
“Ông xã, anh thấy em không phải vẫn tốt sao, bảo bối không có chuyện gì, anh đừng tức giận có được không?”
Giọng nói của người phụ nữ này được ông trời ưu ái, khi làm nũng cũng không khiến người ta cảm thấy đang ra vẻ, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy toàn thân tê dại.
Phạm Nhật Minh vốn dĩ không tức giận, lúc này nghe được giọng nói mềm mại của cô, ánh mắt gợn sóng, đôi môi đỏ khẽ cong lên, rõ ràng là đang làm nũng với anh.
Tinh thần anh bị cô làm cho rối loạn.
Nguyễn Khánh Linh thấy Phạm Nhật Minh không nói gì, tưởng rằng anh vẫn còn đang tức giận, cô lại gọi anh một tiếng, sau đó cẩn thận áp môi lên sườn mặt anh.
“Ông xã? Đừng tức giận nhé?”