Chương
Nhưng cô lại rất vui, mặc dù đang đắp mặt nạ nhưng vẫn cười tươi như hoa.
Lúc đó, điện thoại cô lại rung lên, lại có tin nhắn gửi đến.
Cô thoát ra khỏi bảng tin facebook, quay trở về phần trò chuyện, lại là tin nhắn của Lăng Huyền.
“Linh ơi! Linh ơi! Nhật Minh, anh ấy, anh ấy, anh ấy, lại dùng tên của hai người để đặt tên cho một trung tâm trang sức và đá quý! Hơn nữa còn là người đầu tiên trong nước làm như vậy! Để tớ đi xem xem tin này như thế nào, Nhật Minh và cậu chắc chắn chạy không thoát rồi!”
Tin mà Lăng Huyền gửi đến giống như một tị động trời, khiến Nguyễn Khánh Linh kinh ngạc đến nỗi đầu óc không nghĩ được gì.
Cái cái gì cơ? Dùng tên của bọn họ để đặt tên?
Trung Tâm trang sức và đá quý… Khánh Linh giống như đang nằm mơ vậy, trung tâm trang sức và đá quý mà lúc nãy Lăng Huyền nói không phải là của tập đoàn nhà họ Phạm và Công ty DR đấy chứ?
Khánh Linh liền lên trang quản lí của DR, cô vừa mới vào, thì trang chủ đã hiện lên một giao diện.
Hình nền là sơ đồ mặt bằng của trung tâm trang sức và đá quý mà họ đã thiết kế trước đây, những dòng chữ to đùng trên đó cứ hiện lên trước mắt Khánh Linh. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Trung tâm trang sức và đá quý Linh Minh.
Khánh Linh vừa nhìn thấy tin đó thì trong đầu lại xuất hiện một ý nghĩ, cái tên này có vẻ hơi đơn giản, một trung tâm trang sức và đá quý sang trọng như vậy, vốn dĩ cô muốn đặt một cái tên quý phái cao nhã một chút, như vậy cũng có thể thu hút khách hàng hơn.
Thế mà, Nhật Minh đã đặt tên mất rồi, không đổi được nữa.
Có điều, đơn giản vẫn là đơn giản, nhưng trong lòng Nguyễn Khánh Linh lại thấy rất vui, cô nhìn mấy dòng chữ to trên màn hình, tự nhiên nghĩ đến vẻ nghiêm túc của Phạm Nhật Minh khi đặt tên cho trung tâm ấy.
So với lúc bình thường thì lúc anh nghiêm túc lại càng đẹp trai hơn.
Bình thường Nguyễn Khánh Linh rất thích nhìn thấy anh đang làm việc.
Không được, cô phải đi gặp anh, vừa nghĩ đến chuyện trước đó còn hiểu lầm anh, cô đã cảm thấy vô cùng hối hận.
Dường như từ sau khi cô mang thai, thì cô không thể khống chế nổi tâm trạng của mình, chốc nhát lại như một đứa trẻ con, vừa nãy ở trong phòng ăn của khách sạn như vậy, lúc về đến nhà cũng lại như vậy.
So với chuyện Phạm Nhật Minh yên lặng và ngầm thuyết phục cô, thì cô còn quá trẻ con.
Nguyễn Khánh Linh vội vàng mở cửa phòng đọc sách ra, cô vào phòng với khuôn mặt vẫn còn đắp mặt nạ.
Cô vui sướng đến kích động, đến nỗi quên mất là mình vẫn đang đắp mặt nạ.
Còn Phạm Nhật Minh thì vừa xem xong video về hội nghị thảo luận về việc đặt tên cho trung tâm trang sức và đá quý.
Tự nhiên nhìn thấy một bóng dáng với thân hình trắng nõn, khăn tắm quấn trên đầu cũng là màu trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn, da trắng như tuyết, còn trắng hơn cả bộ đồ ngủ trắng sữa đang mặc trên người.
Quan trọng nhất là, trên mặt người phụ nữ còn đắp mặt nạ.
Nhìn giống như là… nhìn không nhịn được cười nhưng cũng thấy rất đáng yêu.
Giọng nói của cô ngọt ngào dịu dàng, đến nỗi có thể làm mềm nhũn trái tim người khác: “Chồng à.”
Sau đó, cô bước nhanh đến bên anh.
Phạm Nhật Minh thấy cô bước nhanh như vậy trong lòng anh cũng có chút lo lắng vì sợ cô vấp ngã.
Anh vội vã gập máy tính lại, đứng dậy và nhanh chóng bước đến bên cô, cho đến khi nắm được tay cô anh mới yên tâm mà thở phù một cái, anh kéo cô qua ngồi ở chiếc sofa bên cạnh cô, rồi nhắc nhở cô: “Lần sau đừng đi nhanh như vậy nữa, nguy hiểm lắm.”