Chương
Anh ta luôn từ chối gần gũi với phụ nữ chứ đừng nói đến việc ôm ấp.
Mà Lãnh Nhược Giai không phải là người có tính tình yếu ớt, cô ta không thường ôm anh ta như thế này.
Vì vậy vào lúc này, đây có thể coi là lần đầu tiên trong hơn năm qua Lãnh Hàn Vũ ôm ấp một người phụ nữ một cách thân mật như vậy, anh ta cảm nhận rõ ràng sự mềm mại nơi trước lồng ngực của người phụ nữ đang dán sát vào mình.
Nhiệt độ cơ thể của Lãnh Nhược Giai rất cao, thậm chí thân nhiệt của anh ta cũng trở nên nóng bỏng.
Lãnh Hàn Vũ không duỗi tay ra, hai tay buông thõng hai bên, nhưng không hiểu sao đầu ngón tay không ngừng run rẩy, dường như nội tâm đang rất khó chịu.
Anh ta cảm thấy mùi rượu trong cơ thể mình dường như dâng trào, đầu óc lại một lần nữa nhớ lại đêm đó, bờ vai mảnh khảnh nõn nà của người phụ nữ, bộ ngực hơi lộ ra, đôi chân thon dài…
Người đàn ông đột nhiên nhận ra mình đang nghĩ gì, sắc mặt đột nhiên tối sầm lại, dùng sức kéo Lãnh Nhược Giai ra.
Khi đứng dậy khỏi giường, ánh mắt giống như chim ưng của Lãnh Hàn Vũ nhìn sang chỗ khác.
Anh vội vàng nói: “Quần áo của em ướt đẫm mồ hôi rồi, thay quần áo trước đi, anh đi lấy thuốc cho em.”
“Vâng…”
Lãnh Nhược Giai còn chưa nói xong chữ vâng, thì đã không còn thấy bóng dáng Lãnh Hàn Vũ đâu nữa.
Cô ta nhìn chằm chằm bóng lưng biến mất ở cửa một hồi, đầu óc có chút rối rắm, trong tiềm thức cô ta cảm thấy anh trai mình có gì đó không đúng lắm, nhưng ý nghĩ đó cũng chỉ chợt lóe lên, cơ thể cô ta thật sự nhớp nháp khó chịu, nên không nghĩ nhiều nữa, đứng dậy thay quần áo.
Lãnh Hàn Vũ vội vã xuống tầng, trong phòng khách không có người giúp việc, nhưng vẫn bật mấy ngọn đèn ngủ mờ ảo.
Anh ta không có trực tiếp đi lấy thuốc mà là đi tới trên sô pha, thân hình cao lớn liền ngồi xuống.
Lông mày của người đàn ông nhíu chặt, trên mặt không giấu được vẻ cáu kỉnh, lồng ngực cũng rất ngột ngạt, các loại cảm xúc từ đáy lòng dâng lên, cùng với rượu, giống như ngọn lửa bùng cháy trong đồng cỏ, có xu thế muốn đốt cháy hết.
Anh ta rất rõ ràng ban nãy khi Lãnh Nhược Giai nhào tới, ngay lúc đó anh ta có phản ứng gì.
Nhưng chính sự tỉnh táo bất thường này khiến anh ta vô cùng bực bội, thậm chí còn có chút xấu hổ và ghê tởm bản thân.
Nhược Giai là em gái ruột của anh ta, sao anh ta có thể có suy nghĩ như vậy với em gái mình được?
Lãnh Hàn Vũ ngồi một lúc, dùng ngón tay ấn mạnh vào thái dương, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, để lát nữa khi đối mặt với Lãnh Nhược Giai, sẽ không xuất hiện những suy nghĩ và cảm xúc vừa rồi nữa.
Khi anh ta cầm thuốc đi lên tầng, thay vì trực tiếp đẩy cửa đi vào, anh ta lại gõ cửa.
Lãnh Hàn Vũ sợ rằng sẽ gặp phải cảnh Lãnh Nhược Giai đang thay quần áo bên trong.
“Anh vào đi.”
Lãnh Hàn Vũ cầm thuốc đi vào, anh ta mới ngồi xuống bên giường, Lãnh Nhược Giai liền chui vào vòng tay anh ta.
Ngón tay anh ta khẽ nhúc nhích, nhưng cuối cùng anh ta vẫn không đẩy em gái mình ra.
Lãnh Nhược Giai uống thuốc xong, một lúc sau liền ngủ thiếp đi.
Lãnh Hàn Vũ nhìn cô ta tầm năm sau phút, lúc này mới đứng dậy, đi vào phòng tắm.