Chương
Vừa nói, anh ta vừa kéo tay Lãnh Nhược Giai ra và đẩy Monica ra sau lưng mình.
Nhưng động tác của Lãnh Hàn Vũ không mấy nhẹ nhàng, Monica lại bị kéo đến rơi lệ, nhưng bởi vì là Lãnh Hàn Vũ làm ra nên cô ta chỉ có thể chịu đựng không dám lên tiếng nữa.
“Lãnh Hàn Vũ!”
Lãnh Nhược Giai chỉ cảm thấy mặt mũi mình như vừa bị nhận một cái tát, lại còn là do chính người anh trai yêu quý của cô ta mang lại.
Cảm giác về hụt hẫng quá lớn này khiến cô ta càng cảm thấy khó chịu.
Nhưng cô ta không bao giờ để lộ sự đau lòng của mình, sẽ chỉ dùng một tư thế cứng rắn hơn để chống cự, lần này cũng vậy.
Lãnh Nhược Giai mạnh mẽ ngẩng mặt lên, cố gắng ngang bằng với ánh mắt của Lãnh Hàn Vũ, lông mày nhíu chặt, cả giận nói: “Anh thực sự quát em vì người phụ nữ đó? Rốt cuộc em hay cô ta mới là em gái anh?”
“Là em gái của anh thì có thể tùy ý bắt nạt người khác sao?”
Lãnh Hàn Vũ lạnh giọng hỏi lại.
“Cô ta quyến rũ anh, em dạy cho cô ta một bài học thì đã sao? Phải cho cô ta biết thế nào là tốt xấu!”
Lãnh Nhược Giai tức giận đến mức một đầu ngón tay suýt nữa đâm thẳng vào mặt Monica.
Monica nhìn thấy động tác của Lãnh Nhược Giai, đúng là cô ta có sợ hãi, nhưng cô ta cũng muốn kích thích cảm giác bảo vệ của Lãnh Hàn Vũ.
Cô ta thu mình lại, muốn trốn trong vòng tay của Lãnh Hàn Vũ.
“Hàn Vũ, em không có…”
Giọng điệu này hoàn toàn khác với giọng nói đầy nội lực của Lãnh Nhược Giai, giọng của Monica quá mềm mại, có phần ngây thơ và đáng thương, thật đúng là liễu yếu đào tơ.
Lãnh Nhược Giai chẳng thèm liếc cô ta một cái, cô sợ sẽ bị người phụ nữ này làm cho buồn nôn.
Lãnh Hàn Vũ thấy Monica chuẩn bị nghiêng người đến, lông mày anh ta cau lại, trong mắt dần hiện lên cảm giác xa cách, trong tiềm thức muốn tránh anh ra, nhưng khi nhìn thấy Lãnh Nhược Giai ở trước mặt, ma xui quỷ khiến thế nào lại nhịn xuống, nhẹ nhàng ôm lấy Monica.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lãnh Nhược Giai cảm thấy tức điên suýt không thở được.
Bình thường anh trai không bao giờ để người phụ nữ nào ngoài cô ta lại gần, giờ lại còn ôm người phụ nữ đó, nhất định là anh ta bị quỷ ám rồi!
Lãnh Nhược Giai không muốn nói chuyện vô nghĩa với Lãnh Hàn Vũ, cô sải bước về phía trước và nắm lấy cánh tay của Monica để kéo cô ra khỏi vòng tay của anh trai mình.
Vừa kéo cô ta vừa hùng hổ nói: “Ôm ấp yêu thương ở ngay trước mặt tôi, lại còn dám chối? Ra đây cho tôi!”
Monica không muốn để Lãnh Nhược Giai lôi mình đi, vì vậy cô ta vươn tay ra ôm chặt eo Lãnh Hàn Vũ, nói thế nào cũng không chịu buông ra, còn vừa khóc lóc vừa mè nheo.
Hai người lôi kéo nhau một lúc.
Lãnh Hàn Vũ cuối cùng cũng không nhịn được nữa, trong lòng tức giận dùng sức đẩy Lãnh Nhược Giai sang một bên, Monica cũng nhân cơ hội này càng ôm chặt lấy anh ta.
Lãnh Nhược Giai bỗng dưng bị đẩy không kịp chuẩn bị, mặc dù cô ta không bị thương, nhưng đây là lần đầu tiên Lãnh Hàn Vũ vì một người phụ nữ khác mà ra tay với cô ta. Trước đây anh ta thậm chí không nỡ nói điều gì nặng lời với cô ta, nhưng hôm nay, anh ta không những quát tháo mà còn đẩy cô ta.
Mà tất cả những điều này đều là vì một người phụ nữ không rõ nguồn gốc!