Chương
“Hai người là bạn của cậu Nhật Minh?”
Hiên Viên Minh gật đầu: “Đúng, sao vậy?”
Người đó nói: “Cậu Nhật Minh kêu hai người xuống thuyền, nói là ăn thịt nướng.”
“Được rồi, chúng tôi biết rồi.”
Hiên Viên Minh nói xong, người đàn ông đó liền rời đi, Hiên Viên Minh quay đầu lại cười như không cười nhìn Hà Tử Ngưng nói: “Xem ra cô không còn cơ hội rồi, đáp ứng một điều kiện của tôi.”
“Anh muốn tôi làm gì?”
Hà Tử Ngưng cũng là một người nói được làm được, nếu hiện tại bọn họ không thể thi lại, vậy cứ như vậy đi, không phải chỉ đồng ý với anh ta một điều kiện thôi sao? Cô ấy cũng không phải không dám.
Hiên Viên Minh nhìn thấy dáng vẻ không sợ không hoảng, cũng không lo lắng của người phụ nữ.
Anh ta cố ý ra vẻ suy nghĩ một lúc, mới trầm giọng nói: “Tôi còn chưa nghĩ ra, vậy cứ ghi nợ trước, khi nào tôi nghĩ ra sẽ nói cho cô biết.”
“… Tùy anh.”
Hà Tử Ngưng nói, sau đó đứng dậy đi vòng qua Hiên Viên Minh, đi xuống dưới thuyền.
Dù sao cô ấy cũng đã thua, điều kiện kia nói sớm nói muộn đều như nhau, bây giờ cô ấy vẫn muốn đi ăn thịt nướng, hơn nữa anh Nhật Minh cũng ở đó, tốt hơn là ở cùng một chỗ với tên Hiên Viên Minh phiền phức kia.
Hiên Viên Minh nhìn bóng lưng rời đi của người phụ nữ, trong mắt anh ta dần dần hiện lên một chút thâm ý và đạt được ý đồ.
Sau đó, anh ta không nán lại nữa mà nhấc chân đi xuống thuyền.
Trong trang trại cách biển không xa, bếp nướng đã được dọn lên, Phạm Nhật Minh, Nguyễn Khánh Linh, ông cụ Phạm, và gia đình Phạm Hoàng Anh đều ở đây.
Một lúc sau Hiên Viên Minh và Hà Tử Ngưng cũng tới.
Một nhóm người nướng đồ ăn trong bầu không khí hòa hợp vui vẻ trò chuyện.
Nhưng một lúc sau, Nguyễn Khánh Linh cảm thấy không thoải mái.
Có thể do khi mang thai, ngửi thấy mùi thịt nướng khiến cô cảm thấy buồn nôn.
Phạm Nhật Minh nhận thấy Nguyễn Khánh Linh không ổn.
Anh đặt đĩa trong tay xuống, đi đến bên cạnh người phụ nữ, hỏi: “Có phải bị khói hun không?”
Nguyễn Khánh Linh cảm thấy rất khó chịu, cô gật đầu, “Ừ.”
“Anh cùng em đi ra chỗ khác dạo một chút.”
Phạm Nhật Minh không nói hai lời đưa Nguyễn Khánh Linh đi, lúc này Hà Thanh không biết từ đâu xuất hiện, đứng trước mặt bọn họ, lúc này vẻ mặt cô ta đã trở lại bình thường.
Hà Thanh nhìn Phạm Nhật Minh cười nói: “Nhật Minh, vừa rồi em thấy ông nội tìm anh, hình như là có chuyện gì đó, anh đi hỏi thử xem?”
Nghe vậy, Phạm Nhật Minh dừng lại hỏi: “Ông nội tìm tôi?”
“Vâng.”
Hà Thanh mỉm cười, sắc mặt tự nhiên, không có dấu vết nói dối.
Thật ra cô ta cũng không nói dối, đúng là ông cụ Phạm đang tìm Phạm Nhật Minh, chỉ có điều là do cô ta đề nghị ông cụ Phạm và Phạm Nhật Minh cùng nhau chơi cờ, ông cụ Phạm đã đồng ý, cô ta nhân cơ hội chạy tới.
Cô ta cũng đã nghe thấy cuộc nói chuyện vừa rồi giữa Phạm Nhật Minh và Nguyễn Khánh Linh.