Chương
“Cô nhóc này, miệng vẫn ngọt như vậy.”
Nguyễn Khánh Linh lại càng cười tươi hơn.
Khi Phạm Nhật Minh đưa Nguyễn Khánh Linh về đến biệt thự đã sắp chín giờ tối.
Hai người đều đã tắm rửa xong, Nguyễn Khánh Linh bị người đàn ông bế lên giường, ánh mắt anh dần trở nên nóng bỏng, trong nháy mắt cô đã hiểu ra anh muốn làm cái gì.
Cô bĩu bĩu môi, đẩy anh ra rồi ngồi dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Phạm Nhật Minh.”
Nguyễn Khánh Linh gọi một tiếng.
“Hửm?”
Phạm Nhật Minh nhìn dáng vẻ nghiêm túc đáng yêu này của cô, anh có chút buồn cười, cũng rất thích, vì vậy thu hồi tâm tư rồi cười hỏi cô: “Có chuyện gì thế?”
Chỉ thấy người phụ nữ giơ lên ba ngón tay trắng nõn đung đưa trước mặt người đàn ông: “Chúng ta giao ước ba điều.”
“Điều gì?”
Nguyễn Khánh Linh nhìn anh, vẻ mặt đột nhiên trở nên hồng rực, giọng nói cũng thấp hơn vừa rồi một chút: “Anh không thể cứ bắt em làm… làm cái chuyện ấy.”
“Hửm? Chuyện gì cơ?”
Phạm Nhật Minh nở một nụ cười có chút quỷ dị.
Anh làm ra vẻ không biết khiến Nguyễn Khánh Linh tức đến nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt cô lại càng đỏ hơn, ánh mắt liếc về phía người đàn ông một cái, thế nhưng như đụng phải một ngọn lửa nên lập tức thu hồi về.
“Anh biết rõ rồi còn cố ý hỏi!”
“Anh nào có chứ?” Người đàn ông lại một lần nữa giả vờ vô tội.
Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh càng tức giận, hai mắt cô vô thức đỏ ửng lên, giống như bị người ta ức hiếp, khuôn mặt nhỏ cũng đỏ rực, Phạm Nhật Minh lập tức mềm lòng, cuối cùng cũng không trêu cô nữa.
Anh véo véo cái mũi cô, giọng nói tràn đầy cưng chiều: “Được, anh đồng ý với em, không thì em lại khóc mất.”
“Em còn lâu mới khóc…”
Nguyễn Khánh Linh có chút tức giận nhưng không còn bĩu môi như ban nãy nữa.
“Còn nữa, sau này chúng ta, khụ khụ, cũng phải giảm bớt… số lần cùng phòng đi.”
Trời mới biết Nguyễn Khánh Linh mới có thể nói ra câu này, vì vậy, khi cô nói xong nhưng lời này, khuôn mặt lại hơi phớt hồng lên.
Phạm Nhật Minh cũng có chút kinh ngạc, có điểu, anh rất nhanh đã cảm thấy hứng thú với dáng vẻ thẹn thùng của cô, nụ cười càng lúc càng rõ nét hơn.
“Mệt quá rồi sao?”
Giọng nói người đàn ông đột nhiên trầm xuống, anh cố ý ghé sát vào tai Nguyễn Khánh Linh nói, giọng nói thì thầm khiến lòng người rung động.
Lông mi Nguyễn Khánh Linh khẽ run lên.