Chương
Tuy lời của Phạm Nhật Minh khá nặng nề, nhưng giọng điệu lại không nghiêm khắc, cho nên Nguyễn Khánh Linh không sợ, cô túm lấy tay của người đàn ông, hai mắt sáng ngời nhìn anh, nói: “Giờ ở ngoài đó rất tối, còn đang mưa to nữa, một mình anh đi ra ngoài tôi cũng lo lắng, huống hồ gì, nếu như anh muốn tìm đồ ăn thì cũng cần có người theo bung dù cho anh mà.”
Có lẽ là anh nghe được sự lo lắng trong câu nói hoặc là ánh mắt vô cùng chăm chú của Nguyễn Khánh Linh, cuối cùng Phạm Nhật Minh đồng ý.
Hai người xuất phát, Nguyễn Khánh Linh vẫn để Phạm Nhật Minh cõng mình trên lưng, chân bị thương của cô được bọc bằng lớp khăn dày để ngừa bị mưa tạt ướt.
Hơn nữa, Phạm Nhật Minh cõng cô, cô cũng có thể cho bung dù che cho anh.
May mắn chính là hai người xuất phát không bao lâu thì mưa dần dần nhỏ lại, rồi nhanh chóng biến thành mưa phùn lất phất.
Nhưng hai người thực sự không muốn trở về vào lúc này, dù sao thì bây giờ trời tối, đường trở về cũng không an toàn lắm.
Bọn họ chọn con đường bằng phẳng để đi, hai bên đường cũng có không ít rau dại có thể ăn.
Nguyễn Khánh Linh không biết nhiều, cô tò mò nhìn Phạm Nhật Minh ngắt rau, hỏi: “Chúng ta có thể ăn những thứ này ư?”
Phạm Nhật Minh gật đầu, sau khi hái xong, anh liền đứng lên: “Đây là rau dại, hồi đó mẹ thường xuyên hái để xào rau, tôi đã nhìn thấy rồi.”
“À.”
Nguyễn Khánh Linh gật đầu đáp, như có điều suy nghĩ.
Xem ra, khi còn bé Phạm Nhật Minh đã tới đây nghỉ dưỡng cùng bố mẹ không ít lần rồi, năng lực sinh tồn nơi hoang dã của anh vẫn không tệ.
Bởi vì chỉ có hai người nên Phạm Nhật Minh không hái nhiều, anh nhanh chóng trở về.
Dù sao thì ban đêm, trời lại mưa nữa, ở bên ngoài lâu cũng không an toàn.bg-ssp-{height:px}
Trở về phòng, chuyện đầu tiên Phạm Nhật Minh làm chính là kiểm tra vết thương trên chân Nguyễn Khánh Linh.
Anh như thế khiến cô có chút thất thố, cô rụt chân, nhỏ giọng nói: “Không sao hết á, vừa rồi bên ngoài mưa rất nhỏ, tôi cũng không bị ướt mà.”
Nhưng Phạm Nhật Minh lại thẳng tay nắm chặt chân cô, không để cô lộn xộn.
Anh tháo lớp khăn dày bao chân cô ra, nhìn thấy băng gạc ở bên trong vẫn khô ráo như cũ thì mới thả lỏng.
Lúc này, nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay anh truyền đến chân nhỏ của Nguyễn Khánh Linh, cô lập tức cảm thấy như có một luồng điện xẹt qua chân bị đè ấy.
Cô lại bắt đầu khẩn trương một cách khó hiểu, còn có chút ngượng ngùng nữa.
Đây là lần đầu tiên cô để đàn ông nhìn mắt cá chân của mình.
Lúc này, Phạm Nhật Minh cũng phát hiện ra cô căng thẳng, tầm mắt của anh khẽ nhúc nhích, trong lúc
vô ý nhìn thoáng qua bàn chân đã được cởi bỏ của cô.
Chúng trắng nõn hệt như làn da cô vậy, chân của nàng cũng vô cùng xinh đẹp, năm ngón chân trắng nõn nhỏ xinh, móng chân tròn tròn đáng yêu.
Dường như đã phát hiện ra ánh mắt của Phạm Nhật Minh, Nguyễn Khánh Linh càng xấu hổ hơn nữa, cô không kìm lòng được mà cuộn ngón chân cuộn lại, đứng lên, ngồi vào ghế sô pha, thúc giục anh: “Xem đi, chân của tôi vẫn ổn mà, anh đi nấu cơm nhanh đi, tôi đói lắm rồi…”