Chương
Lúc này, cô gái kia đã chủ động đi tới tự giới thiệu mình, trên tay cô ta đang bế một con chó, đó là giống chó Pomeranian nhỏ màu trắng, đang ngó tới ngó lui, nhìn rất hoạt bát.
Nguyễn Khánh Linh không nhịn được mà nghĩ, nếu như cô gái kia không nắm chặt lấy sợi dây dắt chó, thì có lẽ nó sẽ bổ nhào vào người khác mất, thật sự là có vẻ nó hơi quá hiếu động một chút. Cô không nhịn được mà hơi rụt lại một chút, sợ rằng con chó kia sẽ nhào lên mình lúc nào không biết.
“Anh Nhật Minh, anh vẫn còn nhớ em đúng không? Em là Khả Như, chúng ta đã từng gặp nhau rồi.”
Phạm Nhật Minh không để ý đến cô ta, chỉ là sau khi được cô ta nhắc nhở như vậy thì anh đã nhớ ra rồi, lần trước, ở dưới tầng hầm của công ty, chính là cô gái này mặt dày mày dạn bám dính lấy anh.
Đương nhiên là Nguyễn Khánh Linh cũng không có khả năng nói chuyện với cô ta, dù sao thì, rõ ràng là cô gái kia đã bỏ qua cô rồi, cố ý coi cô như không khí, có hơi quá đáng, cho nên cô cũng không chủ động đi bắt chuyện với cô ta.
Cả hai người đều không để ý đến cô ta khiến Khả Như thấy hơi xấu hổ. Chẳng qua, cô ta lại không muốn dễ dàng buông tay như vậy. Người đàn ông trước mặt cô ta vô cùng đẹp trai, ban đầu cô ta không biết rõ mọi chuyện, nên mới từ chối kết hôn với anh, cuối cùng lại bỏ lỡ mất một người đàn ông chất lượng cao như thế này.
Bây giờ cô ta đã thấy rõ Phạm Nhật Minh ưu tú đến mức nào rồi, thì có lý nào lại buông tha cho anh được?
Thế là, cô ta nhìn con mèo nằm trong ngực người đàn ông, là một con mèo ta màu đen, bề ngoài cũng không xấu, chỉ là giá khá rẻ, hơn nữa còn rất mập.bg-ssp-{height:px}
Thật ra trong lòng Khả Như cảm thấy rất ghét nó, chỉ có điều, vì để có thể nói chuyện được với Phạm Nhật Minh, cô ta vẫn giả vờ là mình rất thích con mèo này.
Cô ta chủ động ngồi xuống bên cạnh Phạm Nhật Minh, sau đó ngồi sát lại gần anh, chuẩn bị chơi đùa với con mèo đen nhỏ trong tay anh.
Cô ta cố ý làm mặt xấu, sau đó từ trong cổ họng cô ta phát ra âm thanh thô cứng, tay đưa lên để cạnh mặt mình, nắm chặt lại, sau đó rống vào mặt Gỗ Mun.
Có lẽ là Khả Như cảm thấy, dáng vẻ hiện tại của cô ta chính là kiểu trêu chọc mèo con.
Nhưng mà cô ta không ngờ rằng, Gỗ Mun bị người xa lạ dọa cho giật mình, lập tức lui vào trong ngực Phạm Nhật Minh, lưng của nó dần dần cong lên, đôi con mắt màu xanh lục nhìn chằm chằm vào Khả Như, lộ ra vẻ cảnh giác.
Lúc này, Khả Như cũng nhìn thấy phản ứng của Gỗ Mun, cô ta cảm thấy hơi xấu hổ. Sau đó cô ta lại đưa tay ra định vuốt ve Gỗ Mun, nhưng nào ngờ Phạm Nhật Minh lại nghiêng người, không cho cô ta động đến Gỗ Mun dù chỉ là một cọng lông.
Bàn tay của cô ta khựng lại giữa không trung, vừa xấu hổ vừa khó xử không biết nên làm thế nào.