Chương
Nghe xong, sắc mặt Thẩm Lăng liền thay đổi.
Lúc này, khi Lăng Huyền đối mặt với những lời lẽ lo lắng quan tâm của Thẩm Lăng, cô bỗng nhiên cảm giác có gì đó không đúng.
Hiện tại, mặc dù Thẩm Lăng đã là chồng của người phụ nữ khác, là bạn trai cũ của cô, lại tỏ ra quan tâm lo lắng cho cô như vậy, thật không thích hợp cho lắm.
Vì vậy, không đợi Lăng Huyền trả lời, Trần Hữu Nghị ở bên cạnh lại nhẹ nhàng bồi thêm một câu: “Không có gì nghiêm trọng, cô ấy có người bạn là tôi đây, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Anh…”
Cuối cùng, biểu tình trên khuôn mặt Thẩm Lăng nhất thời có chút không khống chế được, anh ta chau mày nhìn Trần Hữu Nghị, một khuôn mặt vô cùng anh tuấn mang theo sự vô lại, nhìn là biết không tốt đẹp gì.
Lăng Huyền, sao lại có thể kết bạn với loại người như vậy được?
Đối với thái độ yên lặng của anh ta, Trần Hữu Nghị nhún vai, bày ra dáng vẻ thờ ơ.
Anh ta căn bản không phải là người có thể chịu thiệt thòi, luận về khả năng ăn nói, thì Trần Hữu Nghị anh chưa từng sợ ai bao giờ.
Ban đầu Lăng Huyền còn có suy nghĩ muốn khuyên giải hai người bọn họ, nhưng lúc này cô không còn tâm tư đó nữa.
Giờ đây trong tâm cô đã hoàn toàn bị sự xuất hiện đột ngột của Thẩm Lăng và những lời nói của anh làm cho không còn có thể bình lặng được.
Nhìn thấy Thẩm Lăng lo lắng cho mình, còn có sự thù địch không thể lý giải được đối với Trần Hữu Nghị, và sự tức giận hiện tại.bg-ssp-{height:px}
Thực ra tất cả những điều này, Lăng Huyền đều có thể cảm nhận được, đều là vì cô, thậm chí Thẩm Lăng ly hôn, có thể cô cũng là một nguyên nhân chính trong đó.
Có thể nói hiện tại, Thẩm Lăng muốn quay về.
Nhưng sự phản bội và vứt bỏ đối với cô trước đây vẫn luôn hiện ra trong đầu Lăng Huyền, vào lúc bị vứt bỏ, nỗi đau thấu tâm can đó mãi mãi cô không quên được, vậy mà giờ đây Thẩm Lăng còn muốn giành cô về lại bên mình.
Khi Lăng Huyền đang dao động vì sự kiên trì của anh, sâu thẳm trong tâm hồn cô vẫn luôn có một giọng nói không ngừng lên tiếng.
Hãy tỉnh lại đi! Sẽ có ngày, Thẩm Lăng lại bỏ rơi cô lần nữa! Sẽ lại vì một người phụ nữ khác mà vứt bỏ cô! Anh ta đã từng bỏ rơi cô một lần, thì sẽ có lần thứ , thứ , thứ ! Và còn vô số lần sau đó nữa!
Mỗi khi nghĩ đến đây, Lăng Huyền lại đau đầu không thôi, vừa hoảng loạn vừa sợ hãi, không dám nghĩ đến việc này nữa.
Nhưng hiện tại khi nhìn thấy dáng vẻ muốn theo đuổi lại cô như vậy của Thẩm Lăng, thì Lăng Huyền lại vẫn không nhịn được mà dao động.
Cô rốt cuộc có nên quay lại với anh ta không, để mọi thứ đã qua thì cứ cho qua đi.
Dù sao Lăng Huyền cũng không thể phủ nhận thứ tình cảm khắc cốt ghi tâm của mình và Thẩm Lăng ngày xưa, cô vẫn không thể nào xóa bỏ đi được, đó chính là thứ tình cảm chân thật đã thực sự tồn tại giữa hai người.
Cô không cách nào buông bỏ được.