Chương
Lê Tuấn đi dạo quanh hồ, vừa mới bước được vài bước, anh ta nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở cách đó không xa.
Vì thế mà anh ta bước tới gần, nhìn thấy Tống Ngọc không biết từ đâu mang theo một cái băng ghế nhỏ, cô ấy ngồi trên đó, trên tay cầm cần câu, nghiêm túc câu cá.
Nhưng, khi anh ta đứng cạnh Tống Ngọc, nhìn thấy cô ấy hơi cau mày và có chút lơ đãng, hình như đang lo lắng về việc gì đó mà hoàn toàn không dành hết tâm trạng cho việc câu cá.
Thậm chí, Tống Ngọc cũng không phát hiện ra Lê Tuấn đang đứng bên cạnh cô ấy. Quả thực lúc này cô ấy đang cảm thấy rất khó chịu.
Sao cô ấy có thể kết hôn với Lê Tuấn một cách ngớ ngẩn như vậy chứ, hai người còn đi du lịch với nhau, nếu để cho anh biết chuyện này thì cô sẽ phải giải thích với anh như thế nào đây?
Hơn nữa, tuy Tống Ngọc rất căng thẳng nhưng cô ấy cũng biết kết hôn với Lê Tuấn không phải là chuyện đùa, cuộc hôn nhân giữa nhà họ Lê và nhà họ Tống liên quan đến rất nhiều vấn đề trong công việc làm ăn, nếu cuộc hôn nhân này càng kéo dài thì muốn ly hôn lại càng khó.
Nhưng… trong tình huống này, cô ấy nên nói chuyện với bố mẹ như thế nào?
“Haiz…”
Tống Ngọc hoàn toàn không để ý đến Lê Tuấn đang đứng ở bên cạnh, cô ấy thở dài thườn thượt, sau đó thay đổi tay cầm cần câu, tay còn lại chống lên cằm, bộ dạng vô cũng đau khổ.
“Tống Ngọc.”
Đột nhiên, bên cạnh có người gọi tên cô.
Tống Ngọc giật mình trước âm thanh đột ngột và suýt chút nữa cô ấy đã ném cần câu đi, cô ấy nhìn lên thì ra là Lê Tuấn, cô ấy thở phào nhẹ nhõm, bình tĩnh lại và hỏi: “Anh cũng đi ra ngoài này à?”
Lê Tuấn gật đầu, anh nhìn cô, hỏi ngược lại: “Tâm trạng của em hình như không tốt lắm.”
Tống Ngọc thu lại ánh mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm vào một điểm trên mặt hồ nước cách ở đó không xa, cười gượng gạo: “Đúng vậy, là do tâm trạng không tốt nên mới đi câu cá, rèn luyện bản thân.”bg-ssp-{height:px}
Nói xong, Tống Ngọc không biết từ đâu lôi ra một cái băng ghế nhỏ khác, đặt ở bên cạnh, nhìn Lê Tuấn hỏi: “Cùng nhau câu cá không?”
Nhìn hành động của người phụ nữ này, Lê Tuấn tự nhiên lại thấy rất muốn cười, mặc dù bây giờ không phải là lúc thích hợp.
Khi Lê Tuấn nhìn thấy Tống Ngọc lúc trước, dáng vẻ cô ấy rất gọn gàng, xinh đẹp. Mặc dù cô ấy là người không hay để ý những chuyện vặt vãnh, nhưng lại rất tinh tế về khoản ăn mặc. Nhưng bây giờ cô ấy lại ăn mặc đơn giản, ngồi trên một chiếc ghế dài nhỏ và câu cá, vừa rất giản dị, mà còn thật sự rất đáng yêu, khiến cho anh ta cảm thấy có chút hứng thú.
Nghĩ đến đây, anh ta ậm ừ ngồi xuống chiếc ghế dài nhỏ mà cô bày ra.
Tống Ngọc không chú ý đến sự thay đổi trên khuôn mặt Lê Tuấn, cô ấy lại quay sang Lê Tuấn và chép miệng nói: “Hình như còn một bộ cần câu ở đó. Anh lại đấy tìm đi.”
Lê Tuấn trả lời được và thực sự tìm thấy một bộ cần câu.
Thế là, hai người ngồi đấy cùng câu cá bên hồ nhỏ.
Hai người im lặng vài phút, nhưng Tống Ngọc không nhịn được, cô ấy mở đầu hỏi:
“Lê Tuấn, sau này chúng ta phải làm sao đây? Theo tôi thấy cái điệu bộ của bố mẹ tôi và bố mẹ anh, nếu không ném chúng ta lên trên giường thì nhất định sẽ không bỏ qua.”
Tống Ngọc thật sự rất lo lắng.
Nghe vậy, sắc mặt của Lê Tuấn cũng thay đổi.