Chương
Chính sự lạnh lùng không thèm đếm xỉa tới này, mới có thể khiến cho Nguyễn Mạnh Cường cảm thấy kiêng dè và sợ hãi đến như vậy.
Nguyễn Mạnh Cường nhân lúc người đàn ông còn chưa tức giận, liền vội vàng khóc lóc cầu xin, ông ta tiến về phía trước Nguyễn Khánh Linh, nói: “Khánh Linh à, con đừng trách bố hôm nay tự ý đến thăm mà không thông báo với các con, thật sự là do đã xảy ra chuyện.”
Nguyễn Khánh Linh nhìn thấy bộ dạng này của Nguyễn Mạnh Cường, cô ngược lại cảm thấy có chút bất ngờ.
Trong ấn tượng của cô, dường như chưa
từng được nhìn thấy Nguyễn Mạnh Cường ăn nói khúm núm đến như vậy, trước kia mỗi khi nhìn thấy mình, lời nói của ông ta không phải mang theo vẻ kiêu ngạo, thì cũng là mang theo vẻ tự đắc.
Làm sao giống như bây giờ, tựa hồ như đã thật sự gặp phải chuyện khó giải quyết lắm vậy.
Thế nhưng Nguyễn Khánh Linh lại không hề vội vã mở miệng hỏi, tầm mắt của cô từ đầu đến cuối vẫn luôn dán chặt vào Nguyễn Mạnh Cường, hiển nhiên là cô muốn tìm hiểu xem, rốt cuộc là ông ta có phải đang muốn nói dối mình hay không?
Lúc này, Nguyễn Mạnh Cường tỏ ra có chút hoảng loạn, khi ông ta bị Nguyễn Khánh Linh nhìn bằng ánh mắt như vậy.
Ông ta cũng không đợi người phụ nữ lên tiếng hỏi nữa, mà trực tiếp nói: “Khánh Linh, lần này bố thực sự là gặp khó khăn. Bố thật sự không còn cách nào khác nữa, nên mới đến tìm con.”
“Chuyện gì?”
Nguyễn Khánh Linh mãi một lúc lâu sau, mới chậm rãi nói.
Thật ra trên đường Nguyễn Mạnh Cường đến đây, ông ta đã suy nghĩ kỹ càng rồi. Nếu như đã muốn nhờ sự giúp đỡ của Nguyễn Khánh Linh, vậy thì ông ta phải bắt buộc nói cho cô biết sự thật. Nếu không, chỉ đơn thuần nói với cô về chuyện Đặng Phượng tìm người đi hủy dung người khác, theo cái tính tình của Nguyễn Khánh Linh, cô khẳng định sẽ không đồng ý giúp đỡ bọn họ.bg-ssp-{height:px}
Sau khi Đương Nguyễn Mạnh Cường đem tất cả sự tình đều nói ra hết, thì cho dù Nguyễn Khánh Linh có chuẩn bị tâm lý đến đâu, cô cũng không khỏi sững người. Đối với tin tức nhiều như vậy, nhất thời cũng rất khó tiêu hóa.
“Khánh Linh, lần này bố đến đây chính là muốn con giúp bố tìm một luật sư lợi hại một chút, tốt nhất là có thể giúp đỡ mẹ con thắng kiện, như vậy cũng có thể cứu bà ta thoát khỏi tai họa ngục tù.”
Nghe vậy, trong lòng Phạm Nhật Minh đã có một ứng cử viên thích hợp.
Quả thật là anh có quen một luật sư họ Hồ, anh ta mới đi du học về, khi anh ta còn là nghiên cứu sinh thì đã rất nổi tiếng ở nước ngoài rồi, chủ yếu là các vụ án do anh ta xử lý, dù cho cơ hội thắng kiện có nhỏ đến đâu, cho dù đến một phần trăm cũng không có, anh ta cũng có thể thắng kiện một cách suôn sẻ.
Lần này vấn đề của Nguyễn Mạnh Cường đối với anh ta mà nói, chẳng qua chỉ là một vụ án đơn giản mà thôi.
Phạm Nhật Minh nghĩ như vậy, anh cũng nhịn không được đem tầm mắt dời đến trên người Nguyễn Khánh Linh.
Mặc dù anh quả thật là có biết một người như vậy, nhưng có muốn giúp đỡ hay không, chủ yếu vẫn là do Nguyễn Khánh Linh quyết định.
Dù sao, tất cả những gì anh quan tâm từ đầu đến cuối chỉ là cảm giác của một mình người phụ nữ đó mà thôi.
Đối với chuyện Nguyễn Khánh Nga bị cưỡng hiếp, trong lòng anh căn bản không hề có chút bận tâm. Thậm chí anh còn cảm thấy người phụ nữ đó quả thật nên chịu chút bài học, đỡ phải cho cô ta cả ngày ăn không ngồi rồi, cô ta lại đến làm hại Khánh Linh nhà anh.
Nguyễn Khánh Linh không biết những suy nghĩ trong lòng Phạm Nhật Minh, chỉ là bộ não của cô lúc này đang hoạt động một cách nhanh chóng.