Chương
Người đàn ông lúc này cũng đang đứng bên ngoài xe, anh đột nhiên nắm lấy tay Nguyễn Khánh Linh và kéo cô về phía trước mặt mình một lần nữa, ánh mắt anh vẫn phẳng lặng như trước, chẳng qua là giữa những hàng chữ lại lộ ra vẻ lo lắng.
“Ở công ty không giống như ở nhà. Nếu cảm thấy uất ức thì cứ gọi điện thoại cho anh, đừng cố chịu đựng một mình, biết không?”
Theo tính cách của người phụ nữ này, hễ có chuyện gì đều thích một mình gánh vác lấy, cũng không biết nói với anh, cuối cùng lại khiến bản thân mình cảm thấy không thoải mái.
Nên Phạm Nhật Minh lúc này mới nhớ đến căn dặn cô như vậy.
Nguyễn Khánh Linh nghe vậy, vẻ mặt cô ngưng trọng lại, nhưng rất nhanh trên khuôn mặt cô lại lộ ra một nụ cười rạng rỡ, còn mang theo một tia ấm áp, nói: “Được.”
Phạm Nhật Minh nhìn thấy cô nói như vậy, trong lòng nhịn không được rung động, anh lại xoa đầu cô, trong mắt cũng hiện lên vài phần ý cười: “Ừ, đi đi.”
Trước khi Nguyễn Khánh Linh rời đi, cô lại liếc nhìn anh thêm một lần nữa, rồi mới xoay người rời khỏi tầng hầm.
Cô đi đến văn phòng làm việc của Hách Huy Hoàng trước, anh ta sắp xếp cho cô một người trợ lý, chủ yếu là phụ trách về chỗ ăn ở và tập luyện của cô trong khoảng thời gian này, còn những vấn đề liên quan như buổi chụp ảnh catwalk sau này.
Bà ấy là một phụ nữ trung niên, thân hình hơi mập mạp, khuôn mặt cũng rất thân thiện, nói tóm lại là Nguyễn Khánh Linh vừa nhìn thấy bà ấy, thì đã cảm thấy được rằng hai người hẳn sẽ chung sống hòa thuận.
Đương nhiên, thực ra vị trợ lý này cũng là do Phạm Nhật Minh đặc biệt sắp xếp đến, nhưng lại trên danh nghĩa của Hách Huy Hoàng, quang minh chính đại mà sắp xếp người của anh đến bên cạnh cô bé đó.
Trợ lý rất nhiệt tình với Nguyễn Khánh Linh, còn dẫn cô đi tìm hiểu một vòng nơi cô sẽ sống trong nửa tháng tới, còn có cả địa điểm huấn luyện.
Điều khiến Nguyễn Khánh Linh khá ngạc nhiên là cô vốn nghĩ rằng điều kiện ăn ở cho buổi huấn luyện sẽ không được tốt lắm, dù sao thì các thực tập sinh Hàn Quốc mà cô thấy trước đây đều phải sống chung với rất nhiều người, thế nhưng nơi này lại không phải vậy.bg-ssp-{height:px}
Khi trợ lý dẫn Nguyễn Khánh Linh trở về phòng của mình, cô còn cảm thấy có chút kinh ngạc.
Mặc dù không gian của căn phòng không lớn, nhưng xung quanh lại có cửa sổ kính trong suốt sát đất rất lớn, còn có nội thất được trang trí rất đẹp mắt ở trung tâm, có chút giống với căn biệt thự nhỏ có suối nước nóng ở trên núi mà Phạm Nhật Minh đã dẫn cô đến ở trước đó.
Chỉ khác ở chỗ đây là một phòng đơn.
Cho dù là phòng đơn, phòng bếp, phòng khách hay phòng tắm mọi thứ đều có đủ cả, thậm chí còn khiến cho Nguyễn Khánh Linh cảm thấy có chút khó tin.
Cô nhìn căn phòng trước mặt, nhịn không được hỏi: “Đây là phòng của tôi sao?”
Người trợ lý lại rất bình tĩnh, dưới gọng kính màu đen của bà ấy, đáy mắt chợt lóe lên một tia sáng nhàn nhạt: “Đúng vậy, cô Nguyễn.”
Nguyễn Khánh Linh lúc này mới bước vào phòng, trợ lý kéo vali cho cô.
“Mọi người cũng đều sống trong một căn phòng như vậy sao?”
Cô lơ đãng hỏi một câu.
Lúc này, trợ lý hơi khựng lại một chút, sau đó mới giải thích một cách mập mờ nói: “Không giống nhau, giống như ngôi sao có cấp bậc cao hơn, công ty sẽ trực tiếp tặng một căn hộ.”