Chương
“Con khốn! Cho cô chút thể diện cô lại nghĩ rằng mình thực sự có giá trị sao?”
Phó Hà San chửi thẳng vào mặt cô, ánh mắt cô ta phẫn nộ đến mức giống như có thể phun ra lửa.
Tuy nhiên, Nguyễn Khánh Linh nhìn thấy dáng vẻ đó, dưới ánh mắt của cô dường như lộ chút ánh nhìn thương hại, cô điềm tĩnh nói: “Lẽ nào cô không có giá trị sao?”
“Đương nhiên…con khốn! Cô dám mắng tôi!”
Lúc này, Hà San càng tức giận hơn, cô nhìn ánh mắt của Nguyễn Khánh Linh, vừa trầm mặc vừa lạnh lùng.
“Người mở miệng trước là cô, giờ mắng người trước cũng là cô, tôi có từng nói một lời thô tục nào chưa?”
Nguyễn Khánh Linh cười cười, chỉnh lại mái tóc bên tai.
Cô trước kia không muốn đụng chạm trước mặt bọn họ, là bởi vì cô không muốn lên giọng, nhưng đó không có nghĩa rằng, người ta đã ức hiếp cô trước mặt như thế, mà cô vẫn chịu đựng người khác như vậy.
Điều đó chỉ có kẻ ngốc mới làm vậy.
Lúc này, Phó Hà San bước đi trên đôi giày cao gót, sải bước thật dài, dơ tay cao lên, bước về phía Nguyễn Khánh Linh…
“Các người đang làm cái gì thế này?”
Một tiếng quát giận dữ vang lên song cũng không hề ngăn trở được bàn tay đang giáng xuống của Hà San.
Sao mà Nguyễn Khánh Linh lại chịu đứng đực ra chịu trận từ cô ta cho được?
Ăn đủ cái tát này thì cái mặt cô chắc chắn sẽ sưng đến độ không ra hình thù gì luôn quá.
Cô vội vàng né mình sang một bên, khó khăn lắm mới tránh được cú đánh này.
“Cô nhóc, cô không sao chứ hả?”
Vừa hay Tony đến kịp, thì thấy được cảnh này thì vội vàng quay người sang, ân cần săm soi xem Nguyễn Khánh Linh thế nào, chắc chắn rằng cô không hề bị thương.
Tuy rằng Nguyễn Khánh Linh không hề bị thương nhưng cô cũng chẳng phải kiểu ngu ngơ đứng yên mặc cho người khác bắt nạt, thế là bèn cố sức rặn cho ra mấy giọt nước mắt, cô giương đôi mắt ầng ậng nước mắt nhìn về phía Tony, tủi thân nói:
“Em cũng không biết Hà San bị làm sao nữa, có thể là do em không tốt mới khiến cô ấy ghét bỏ em như vậy, không chỉ thả nhện vào trong tủ đựng quần áo của em mà còn cứ tìm người đến để đe dọa em mãi, đến bây giờ lại còn muốn đánh em nữa…”
Mặt mũi cô vốn thuộc dạng ngây thơ trong sáng, bấy giờ lại nước mắt đong đầy, thoạt trông như thể mọi chuyện đều là sự thật, diễn vai một cô vợ nhỏ chịu hết thảy thiệt thòi một cách cực kỳ sống động.
“Phó Hà San.”
Tony an ủi Nguyễn Khánh Linh được vài câu thì quay người, mặt mày nghiêm nghị nhìn người phụ nữ đứng trước mặt.
tuy rằng vóc dáng anh ta không cao bằng cô ta nhưng một khi đã trở nên nghiêm túc thì cũng khiến bầu không khí thêm phần bí bách.
Cũng đúng lúc này là thời gian lên lớp, xung quanh có không ít người mẫu đang đứng vây quanh, ánh mắt tò mò hóng hớt của họ đổ dồn hết về phía này để hóng chuyện.