Chương
“Haha.”
Tiếng cười nhẹ của anh như rót vào tai cô, Nguyễn Khánh Linh không hiểu, lúc ngẩng đầu nhìn anh, đã phát hiện khóe miệng anh cười rất tươi, giống như bị lời nói của cô chọc cho cười rất vui vậy.
Thế là, Nguyễn Khánh Linh lại càng cảm thấy kì lạ, lại bị anh cười đến ngại ngùng: “Anh cười gì thế?”
“Em đang nghĩ gì vậy?” Phạm Nhật Minh ánh mắt có nét cười, vừa ấm áp lại không chân thực: “Nguyễn Khánh Linh?”
Phạm Nhật Minh thực ra rất ít khi gọi tên cô, nhưng lần này, câu nói mà Phạm Nhật Minh gọi cô, khiến toàn thân cô có chút tê dại, cô càng cảm thấy xấu hổ, liên tiếp lùi về phía sau hai bước, tai cô đỏ lên không nói lời nào.
“Buổi sáng công ty em gọi điện tới, thông cảm cho thời gian qua em đã vất vả rồi, cho em nghỉ phép hai ngày.”
Phạm Nhật Minh nói rồi, tiếp theo đó, anh lại tiếp tục nhìn Nguyễn Khánh Linh bằng ánh mắt đầy hào hứng, một lần nữa cảm thán một câu: “Sáng sớm tinh mơ, trong đầu em đang nghĩ cái gì vậy?”
Nói xong, Phạm Nhật Minh quay người đi, để lại Nguyễn Khánh Linh ngại ngùng đứng một chỗ, mặt cô càng ngày càng đỏ lên, vừa xấu hổ vừa tức giận.
Thật là, người mất mặt trước mặt anh luôn luôn là cô!
Sau khi hai người ăn bữa sáng xong, Phạm Nhật Minh đi làm như những ngày bình thường.
Nguyễn Khánh Linh được nghỉ phép vào mấy ngày này, nên không cần đến công ty, cô dự định tiếp tục viết tiểu thuyết, hơn nữa, sáng nay khi ăn sáng, trong đầu cô chợt lóe lên, cô muốn đổi góc độ để viết câu chuyện về Tần Thủy Hoàng.
Mặc dù có rất nhiều tiểu thuyết viết về thể loại tiểu thuyết này, nhưng cô dự định sẽ đổi mới, cuối cùng cô có thể nhận ra một cái gì đó khác của Tần Thuỷ Hoàng.
Nhưng mà, nếu xác định muốn viết thì vẫn phải đến thư viện để tra thêm tài liệu mới được.
Đúng vào mấy hôm này Nguyễn Khánh Linh đều rất là rảnh, nên là dọn dẹp qua một chút, đeo chiếc túi vải là ra ngoài.
Cô bắt xe đi đến thư viện, dùng máy tính bên trong thư viện tra tìm mấy quyển sách lịch sử giới thiệu về Tần Thuỷ Hoàng, mấy quyển sách khác thì cô còn có thể lấy được, nhưng vẫn còn một quyển được đặt ở ngăn trên cùng của giá sách, cho dù cô cố gắng kiễng chân như thế nào, cũng không với tới.
Cô liếc nhìn xung quanh để cầu cứu, có chút nản lòng.
Có lẽ vì là ngày làm việc nên không có nhiều người đến thư viện, lúc này cô là người duy nhất đứng giữa hành lang của dãy giá sách này.
“Haiz… sao lại cao như vậy?”
Nguyễn Khánh Linh ngẩng đầu nhìn lại ngăn trên cùng của giá sách, rồi than thở.
Khi cô đang chuẩn bị đi ra tìm người quản lý của thư viện giúp đỡ, đột nhiên nhìn thấy một người ngồi ở trong một góc khuất cách đó không xa đang đọc sách.
Người đàn ông đó mặc chiếc sơ mi màu trắng, phối thêm quần âu màu đen, đôi chân dài lúc này đang vắt chéo lên nhau, mang một phong cách thoải mái.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt bên cạnh của anh sáng lên một tia sáng vàng nhẹ, trông đẹp trai và sạch sẽ.
“Chào anh…”
Tiếng của Nguyễn Khánh Linh có chút ngại ngùng, dù gì, việc làm phiền người ta đọc sách, cô còn chưa bao giờ làm, tất nhiên sẽ cảm thấy ngại ngùng.