Chương
Hàn Lập Văn thấy giọng nói của anh lạnh đi mới suy nghĩ một chút về gia cảnh của Phạm Nhật Minh.
Nói không chừng anh chỉ có một công ty ở nước ngoài, nghe nói ở nhà họ Phạm, Phạm Nhật Minh không được coi trọng, đến lúc đó nếu ông ta cố gắng hết sức tìm được một số liên hệ thì có thể đấu lại với anh.
Hàn Lập Văn nghĩ như vậy, ông ta giấu đi may mắn trong lòng.
Nhưng không lâu sau, Phạm Nhật Minh sẽ dạy cho ông ta biết, trong chuyện làm ăn không thể tồn tại may mắn trong lòng.
Phạm Nhật Minh lấy ra vài tập văn bản, đặt trước mặt ông ta.
Mà trong mấy văn bản kia, chữ ký phía bên A đều không giống nhau, nhưng không có ngoại lệ, tất cả đều là những công ty lớn ở nước ngoài, hơn nữa không chỉ là Châu Âu còn có cả ở Châu Úc và Châu Á, hay nói cách khác là những công ty mà Phạm Nhật Minh đàng sở hữu trải dài trên khắp thế giới.
“…”
Hàn Lập Văn ngạc nhiên đến mức không nói nên lời.
Bây giờ ông ta đang… vướng phải yêu quái gì đây? Chẳng lẽ kiếp trước ông ta bị nấm máu sao?
Chỉ với những công ty này, địa vị của Phạm Nhật Minh ở trong nước cũng trên hàng nghìn người.
Nhưng mà người đàn ông có gia cảnh đáng sợ như vậy, lại chịu đựng im lặng trong bao nhiêu năm như vậy, hơn nữa còn tự nguyện bị vùi ở nhà họ Phạm, trở thành một vị phó chủ tịch vô danh.
Nhưng cuối cùng là vì cái gì mà anh lại lấy những thứ này ra trước mặt ông ta?
Cuối cùng Hàn Lập Văn tối mặt lại, run rẩy môi vất vả lắm mới đáp lại một chữ: “… Được.”
Khóe miệng Phạm Nhật Minh nhếch lên.
Ngay sau đó Hàn Lập Văn đã ký tên và đưa văn bản cho Phạm Nhật Minh.
Ông ta ngập ngừng muốn hỏi: “Chủ tịch Minh… tôi có thể hỏi nguyên nhân của chuyện này một chút được không?”
Tại sao lại nhắm vào tập đoàn nhà họ Hàn, ông ta tự hỏi, ông ta không đắc tội gì với Phạm Nhật Minh mà…
Lúc này Phạm Nhật Minh đột nhiên nhướng mắt, tròng mắt đen sắc bén, khóa chặt trên người đàn ông đối diện, anh thấy cả người ông ta đang run rẩy.
“Mấy ngày trước con trai ông đến làm khách ở đồn cảnh sát?” Anh hỏi một câu không liên quan gì, nhưng Hàn Lập Văn đã nghĩ ngay đến hậu quả.
Ông ta bàng hoàng, tay khẽ run vì căng thẳng.
Ông ta lấy hết dũng khí mới hỏi: “Đứa con bất hiếu đó của tôi, bị chủ tịch Minh nhốt sao?”
Phạm Nhật Minh cười lạnh: “Thật may là cô ấy không sao, ông có thể thắp hương vái Phật rồi đó, lần này là tôi thu mua tập đoàn nhà họ Hàn, nếu có lần sau tôi sẽ cho các người tán gia bại sản.”
Anh nói ra những lời thâm nhất với giọng nói bình tĩnh nhất.
Lúc Phạm Nhật Minh rời đi, Hàn Lập Văn vẫn tiễn anh, nhưng nụ cười trên môi ông ta bây giờ đều cố gắng nặn ra, lần đầu tiên ông ta cảm nhận được sự đáng sợ của người đàn ông bên cạnh mình.
Sau khi tiễn Phạm Nhật Minh đi, Hàn Lập Văn quay lại văn phòng làm việc, thấy con trai mình đứng ở đó đang tức giận nhìn mình, như thể vẫn còn oán trách ông ta vì chuyện vừa rồi.
Thấy vậy, cơn giận của Hàn Lập Văn lập tức không đánh cũng tới.