Chương
Nếu không phải vì thằng nhóc thối này thì gia sản tổ tiên để lại sẽ không bị người khác lấy đi sao!
“Mày còn trừng mắt nhìn tao à? Đi vào đây!”
Hàn Lập Văn giận dữ mắng con trai mình, sau đó đóng sầm cửa phòng làm việc lại.
Hàn Văn Trịnh chưa từng thấy dáng vẻ giận dữ này của bố anh ta bao giờ những tức giận trong lòng đã giảm đi một nửa, nhưng lại đổi thành cảm giác không an tâm.
“Cũng bởi vì mày mà chúng ta chắp tay tặng công ty cho người ta!”
Sau khi anh ta đi vào, Hàn Lập Văn nói một câu.
Hàn Văn Trịnh ngây người: “Có chuyện gì vậy?”
Hàn Lập Văn nói về chuyện văn bản lúc nãy, cũng nói luôn với Hàn Văn Trịnh về gia cảnh của Phạm Nhật Minh.
Hàn Văn Trịnh sua khi nghe xong lập tức sững sờ, không biết là anh ta đang kinh ngạc hay bị dọa cho sợ rồi.
Anh ta vẫn đang hoàn hồn.
“Tại sao có thể như vậy… Anh ta, chẳng lẽ trước giờ anh ta luôn lừa mọi người sao?”
Vẻ mặt Hàn Lập Văn rất nghiêm: “Ừ, cho nên mày thấy mày có đáng bị đánh hay không? Chọc ai không chọc, hết lần này tới lần khác chọc giận Phật tổ như vậy, lần này làm sao tiễn đi được?”
Hàn Lập Văn hận không thể rèn sắt thành thép.
Phạm Nhật Minh này cũng thật là, giả làm heo để ăn hổ, rõ ràng gia cảnh lớn mạnh như vậy mà còn giả vờ làm phó tổng ở tập đoàn nhà họ Phạm.
“Còn nữa, chức vụ tổng giám đốc của mày cũng bị cậu ta cắt rồi, cậu ta muốn mày tiến lên từ hai bàn tay trắng…”
Hàn Lập Văn cũng không biết làm sao, dù sao đây cũng là con ông ta, đương nhiên không muốn anh ta khổ như vậy, nhưng mà chuyện công ty bây giờ cũng không phải do ông ta quyết định, cũng chỉ có thể nghe lệnh của Phạm Nhật Minh.
“Tại sao? Năng lực của con cũng không tệ mà…”
“Cho nên mới nói sau nghe con lo an phận một chút, đừng chọc đến người của cậu ta nữa, từ từ mà đi lên, với thực lực của con không lâu nữa cũng được thăng chức thôi.”
Cuối cùng Hàn Văn Trịnh buộc miễn cưỡng nhận chuyện này, lúc này anh ta đem hết chuyện này đổ lên người Hà Thanh.
Nếu không phải người đàn bà này để cho anh ta làm chuyện này, thì làm sao anh ta đụng đến Nguyễn Khánh Linh được? Bây giờ còn hại anh ta mất đi vị trí tổng giám đốc, còn công ty của nhà mình cũng vào tay của người khác.
Sau khi xử lý xong, Phạm Nhật Minh không đợi gì nữa, nhanh chóng về biệt thự.
Khi về đến biệt thự, anh đã đi ngay lên lầu tìm Nguyễn Khánh Linh, nhưng lại không tìm thấy, hỏi chú Hùng mới biết là cô đang nấu cháo ở phòng bếp.
Phạm Nhật Minh đi vào phòng bếp, đã nhìn thấy bóng lưng gầy của người phụ nữ.
Bây giờ chỉ cần nhìn bóng lưng cô, anh cũng cảm thấy thoải mái.
Niềm vui đã mất đi đã được lấy lại, chắc là như vậy.
Phạm Nhật Minh tiến đến, vòng tay qua eo cô, ôm cô từ sau lưng.
Nguyễn Khánh Linh bị giật mình, cô quay đầu nhìn lại thì phát hiện đó là Phạm Nhật Minh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục bận bịu công việc trong tay, có chút oán trách: “Sao anh đi không phát ra tiếng gì hết vậy?”