Chương
Lúc Nguyễn Khánh Linh đi lấy cháo, Phạm Nhật Minh buông cô ra, anh khoanh hai tay trước ngực, lười biếng dựa vào cửa phòng bếp, ngắm nhìn cô.
Sau khi hai người ngồi xuống bàn ăn một lần nữa, Phạm Nhật Minh lại đột nhiên hỏi: “Vừa rồi em nghĩ đến điều gì đó? Sao lại ngẩn ngơ đến như vậy?”
“Hả?”
Nguyễn Khánh Linh không nghĩ tới được Phạm Nhật Minh lại có con mắt quan sát tinh tế và tỉ mỉ đến như vậy, nhưng mà, đúng thật là cô có tâm sự, trong lòng có chút không yên, cho nên làm việc cũng không được chuyên tâm.
Nguyễn Khánh Linh nhìn Phạm Nhật Minh một hồi, lại suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nói chuyện đang khiến cô phân vân cho anh nghe.
“Chính là chuyện về người bí ẩn kia. Lúc em còn nằm viện thì hai bọn em vẫn còn liên lạc qua lại, nhưng mà từ sau khi em xuất viện rồi, tính đến nay cũng đã hơn một tháng, nhưng mà anh ta lại chẳng có tin tức gì… Cũng không biết anh ta đang làm gì?”
Nghe thấy lời này của Nguyễn Khánh Linh, mặc dù ngoài mặt Phạm Nhật Minh không hề cảm thấy sợ hãi hay lo lắng. Thế nhưng, trong lòng của anh lại nhớ ra một vài những chuyện rời rạc.
Từ sau thời điểm mà cô biến mất khỏi Bệnh viện, sao anh vẫn còn tâm trạng để làm người ẩn danh giả mạo kia được nữa? Mà hình như chiếc điện thoại lúc trước kia dùng để liên lạc với cô cũng đã hết pin, cho nên đã tự động tắt máy.
Xem ra, anh phải trở về mở máy lại lần nữa.
Trong lòng của Phạm Nhật Minh nghĩ như vậy, mà bên ngoài thì anh ngược lại lại rất tự nhiên an ủi Nguyễn Khánh Linh: “Đừng suy nghĩ nhiều, hẳn là anh ta đang có chuyện gì đó bận rộn, tối nay em chủ động gửi cho anh ta một tin nhắn đi, xem xem anh ta có trả lời lại hay là không.”
“Ừ.” Nguyễn Khánh Linh như có điều suy nghĩ gật đầu, dự định sẽ làm theo ý tưởng của Phạm Nhật Minh.
Sau khi nói xong, hai người bắt đầu ăn cháo.
Nguyễn Khánh Linh múc cho mình nửa bát cháo trước, tiếp đó vào lúc cô đang muốn múc cháo vào bát cho Phạm Nhật Minh, đột nhiên anh lại đè cánh tay của cô xuống, ngăn cản hành động của cô, sau đó chủ động đổ hết chỗ cháo còn dư lại vào trong bát của cô.
Nguyễn Khánh Linh thấy hành động này của anh thì có chút không hiểu được: “Anh không ăn sao?”
Phạm Nhật Minh cười, hỏi một đường nhưng lại đáp một nẻo: “Em ăn trước đi.”
Nguyễn Khánh Linh cũng không suy nghĩ nhiều, vốn dĩ cô còn tưởng rằng là Phạm Nhật Minh muốn chờ cô ăn xong, còn thừa lại thì anh sẽ ăn.
Mặc dù có chút không được tự nhiên, nhưng mà Nguyễn Khánh Linh lại thay đổi góc nhìn trong suy nghĩ một chút, dù sao thì cô cũng không phải là người ăn phần còn dư lại, cho nên cô dứt khoát cầm cái thìa lên, bắt đầu ăn cháo.
Cái miệng nhỏ của Nguyễn Khánh Linh hé ra một chút, thìa cháo nhanh chóng được đưa đến trong miệng khiến cho hai má của cô phình ra, căng căng phồng phồng, bên trong miệng đều là cháo.
Đột nhiên, Phạm Nhật Minh gọi cô một tiếng.
Nguyễn Khánh Linh còn chưa kịp nuốt cháo ở bên trong miệng xuống, đôi môi của người đàn ông đã xông tới.
Phạm Nhật Minh dùng đầu lưỡi tách hai cánh môi của cô ra, sau đó không chút do dự mà cướp đi không ít cháo từ trong miệng của cô, dĩ nhiên, còn có một chút cháo không kiểm soát được mà men theo khóe miệng của hai người chảy xuống.
Nguyễn Khánh Linh cảm thấy xấu hổ cực kỳ, cô vội vàng nuốt chỗ cháo còn dư lại xuống bụng, sau đó đẩy người đàn ông nào đó ra, trừng mắt nhìn anh nói: “Sao anh lại cướp cháo của em như thế?”