Chương
Anh lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Trung Huy.
Bên kia vang lên mấy hồi mới được bắt máy.
“Tổng giám đốc Nhật Minh…” Trung Huy thấp giọng nói, nhưng mà hơi thở của anh ấy có chút bất ổn.
“Làm sao còn chưa tới?” Phạm Nhật Minh hỏi.
Hiện tại anh chỉ nghe thấy đầu bên kia điện thoại, hình như có giọng nói lẩm bẩm của phụ nữ, sắc mặt của anh ngưng lại, lập tức nhíu mày.
Hiển nhiên Trung Huy ở đầu bên kia, hiện đang bận bịu ứng phó với Hà Thanh đang bám lấy, không thể kịp thời trả lời Phạm Nhật Minh.
Nhưng chờ lúc anh ấy có cơ hội mở miệng giải thích, anh ấy chỉ nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Phạm Nhật Minh truyền đến: “Xem ra cậu rất bận, vậy tôi cho cậu nghỉ hai ngày, cậu hãy xử lý tốt chuyện của chính mình rồi lại tới Đan Mạch tìm tôi.”
Nói xong anh đã cúp điện thoại.
Trung Huy bất đắc dĩ “Bị ép” đồng ý với yêu cầu của Phạm Nhật Minh.
Anh ấy để điện thoại di động xuống, nhìn người phụ nữ hiện tại đang nằm trên giường mình. Sắc mặt của cô ta đỏ rực giống như uống rượu say, dù sao mặc kệ như thế nào, hiệu quả của thuốc kích dục này không khác gì so với uống rượu say.
Lúc này Hà Thanh thật sự triệt để mất đi ý thức, cô ta cũng không có bộ dáng lạnh lùng kiêu ngạo như bình thường…
Vừa rồi Trung Huy kéo cô ta từ trên người xuống, cô ta yên tĩnh trong chốc lát. Thế nhưng rất nhanh lại không ở yên, cô ta cười khúc khích, sống chết muốn bò vào trong lòng của người đàn ông kia.
Vậy mà hiện tại sức lực của người phụ nữ này to đến không thể tưởng tượng nổi, Trung Huy cũng không thể trực tiếp đẩy cô ta ra, ngược lại bị cô ta quấn càng chặt hơn. Thậm chí anh ấy có thể cảm giác được, thân thể mềm mại chập trùng của người phụ nữ đang chăm chú dán trên người anh ấy.
Mà thân thể của anh ấy lại cứng ngắc giống như một cục sắt.
“Trên người anh cứng quá… Không phải ở đây có cơ bụng tám múi chứ?”
Hà Thanh cười hỏi lộ ra tám chiếc răng trắng noãn bằng phẳng. Vậy mà trong lúc nhất thời nụ cười của cô ta lại làm lung lay cặp mắt của Trung Huy một chút.
Thế mà anh ấy lại quên ngăn cản hành động của người phụ nữ này, ngược lại sững sờ tùy ý cho cô ta sờ.
Nhưng rất nhanh, anh ấy đã hối hận…
Bởi vì tay Hà Thanh mò tới nơi cô ta không nên sờ tới, Trung Huy giống như bị điện giật, anh ấy yên lặng đẩy Hà Thanh ra từng chút một.
Có thể là anh ấy dùng sức khí quá lớn nên khiến cô ta bị đau.
Chỉ thấy người phụ nữ bị đẩy ra, mới vừa rồi trên mặt còn đang cười, lúc này đột nhiên nhói một cái. Sau đó vẻ mặt cầu xin, một giây sau lại muốn khóc lên.
Thấy thế, Trung Huy không khỏi bắt đầu hoảng hốt.
Anh ấy rất mất tự nhiên nói một câu: “Cô đừng khóc.”
Nhưng mà Hà Thanh lại càng ấm ức, cô ta hít mũi oán trách nói: ” Anh thật là hung dữ, lại làm đau tôi… Tất cả mọi người đều không phải người tốt, đàn ông không ai tốt hết…”
Nói xong, Hà Thanh khóc lên.
Phụ nữ không khóc thì thôi, một khi khóc lên, nhất định sẽ không ngừng không nghỉ, đặc biệt là loại phụ nữ như Hà Thanh, không người thương không tình yêu còn tâm lý vặn vẹo…