Chương
“Nguyễn Khánh Linh, chị thật là khiến cho ta chán ghét!”
Mắng xong, Nguyễn Khánh Nga lập tức không chút do dự xoay người, đạp giày cao gót mà bước đi.
Sau khi Nguyễn Khánh Nga rời đi, Nguyễn Khánh Linh đứng tại chỗ, trong lúc nhất thời, tâm trạng của cô có chút phức tạp, lại không khỏi có chút buồn bực trong lòng.
Theo lý mà nói, giống như những lời mà mới vừa rồi Nguyễn Khánh Nga đã nói, Nguyễn Mạnh Cường bệnh nặng hôn mê bất tỉnh, Tập đoàn nhà họ Nguyễn cũng trở về trong tay của cô, mặc dù mối thù của mẹ thì không có báo, nhưng mà trên thực tế, bây giờ người nhà họ Nguyễn cũng đã suy bại tới mức này rồi, hẳn là cô phải nên rất vui mừng mới đúng.
Nhưng mà, tại sao Nguyễn Khánh Linh lại không có một chút ý nghĩ vui vẻ?
Ngược lại, Nguyễn Khánh Linh còn cảm thấy, trong lòng của cô giống như là đang bị một hòn đá nặng ngàn cân đè ép vậy, rất là khó chịu.
Bất kể nói thế nào, cứ coi như là Nguyễn Mạnh Cường không thích Nguyễn Khánh Linh, nhưng mà ông ta cũng chiếu cố cho quá trình lớn lên của cô, nếu như ông ta có lòng dạ ác độc hơn một chút nữa, thì ông ta đã dứt khoát chọn cách giết chết cô ngay từ khi cô vẫn còn nhỏ rồi, nhưng mà ông ta lại không làm, mà cứ cho như là sự quan tâm giả mù sa mưa, không chút thật lòng, nhưng mà ông ta cũng đã cho cô.
Dù thế nào thì điều đó cũng đã khiến cho tuổi thơ của Nguyễn Khánh Linh không đau khổ đến nỗi như vậy.
Nhưng bây giờ, người đã nuôi dưỡng cô lớn lên lại đang nằm ở trên giường bệnh trong Bệnh viện, không biết lúc nào thì sẽ qua đời, như vậy những thứ này, thật sự đều là kết quả mà Nguyễn Khánh Linh muốn sao?
Nguyễn Khánh Linh không khỏi bắt đầu nghi ngờ chính mình.
Ước chừng qua nửa giờ, Nguyễn Khánh Linh mới khiến cho bản thân mình đi ra khỏi sự kìm nén mãnh liệt kia.
Bất luận như thế nào, bây giờ chuyện đã biến thành dáng vẻ như thế này rồi, nếu như cô đã lấy Tập đoàn nhà họ Nguyễn về, như vậy thì cô cũng phải dốc hết sức và trách nhiệm của mình ra, lần nữa vực dậy và phát triển sản nghiệp của ông ngoại, không thể khiến cho tâm huyết của ông ngoại cứ như vậy mà tàn lụi.
Nguyễn Khánh Linh đi vào trong phòng làm việc của Nguyễn Khánh Nga, máy vi tính của cô ta có thể liên kết được với mạng lưới tin tức và thông tin nội bộ của toàn bộ các phòng ban trong Công ty.
Nguyễn Khánh Linh không mở ra không biết, nhưng khi vừa mới mở ra, thật sự vẫn bị giật mình.
Khó trách mới vừa rồi Nguyễn Khánh Nga nói chắc chắn như tuyên thệ một lời thề son sắt với mình như vậy, nói Nguyễn Khánh Linh cô nhất định không thể khiến cho Tập đoàn nhà họ Nguyễn sống lại từ cõi chết.
Bây giờ Tập đoàn nhà họ Nguyễn, chính là một Công ty rỗng ruột, tất cả nhân viên, bất kể là tầng lớp cấp cao hay là nhân viên dưới cơ sở, toàn bộ đều đã từ chức.
Dứt khoát, chỉ còn có một người ở lại.
Nguyễn Khánh Linh cười khổ, cô cũng không có lựa chọn nào khác, chỉ đành phải gọi nhân viên duy nhất vẫn chưa từ chức kia tới, dự định hỏi một chút về nguyên nhân mà anh ta vẫn còn ở lại.
Người nhân còn ở lại kia tên là Tiêu Hùng.
Trong lúc đang ngồi đợi Tiêu Hùng tới, Nguyễn Khánh Linh một mình ngồi ở trong phòng làm việc, không gian lớn như vậy làm nổi bật lên sự trống rỗng, yên lặng và tĩnh mịch lại có chút làm cho người ta hít thở khó khăn.