Chương
“Vừa rồi là cô lừa tôi?”
Mia mỉm cười, gật đầu.
Sau đó đắc ý cầm chuỗi dây ngọc bích trên tay, nhẹ nhàng nói: “Ai bảo anh dám trêu chọc tôi làm gì? Chuỗi dây này vốn dĩ nó là của tôi, hơn nữa, chính anh cũng rất ngu ngốc.”
Giang Đức im lặng một lúc, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu, cũng không nhịn được nở nụ cười.
Nhớ đến Khánh Linh còn đang ở trong xe, Giang Đức cũng tính toán rời đi.
Tuy Mia miệng nói muốn anh ta đi càng sớm càng tốt, nhưng lúc người đàn ông kia rời đi rồi, cô ấy vẫn không khống chế được tầm mắt của chính mình, cứ mải miết đặt trên bóng dáng của người kia, vẻ mặt nhất thời có chút khác lạ so với sự bình tĩnh thường ngày.
Lúc này, Âu Dương Phong từ chỗ rẽ hành lang đi tới, thật ra vừa rồi anh ta đã đứng ở đó thu hết vào tầm mắt, tất cả mọi chuyện từ màn đầu võ mồm của hai người bọn họ cho đến ánh mắt của Mia nhìn Giang Đức.
Loại ánh mắt này, anh ta chưa từng thấy cảm nhận được nó từ Mia dành cho mình, cảm giác rất là khó diễn tả bằng lời.
Đó là ánh mắt mà anh ta khát khao có được nhất, nhưng chưa bao giờ được thấy nó trên gương mặt của cô gái Mia.
Nhận ra được điều này, Âu Dương Phong cảm thấy có chút thất bại, trong lòng cũng dâng lên cảm giác bất an.
Chẳng lẽ, Mia thích cái người tên Giang Đức kia?
Mặc dù Âu Dương Phong học đàn dương cầm nhưng gia đình anh ta cũng làm công việc kinh doanh ở nước Anh, đương nhiên sẽ biết Giang Đức là một nhân vật rất tài giỏi.
Là một nhân tài kiệt xuất trong giới kinh doanh, là cánh tay đắc lực và rất có thực lực của Phạm Nhật Minh.
Thấy Âu Dương Phong đi tới, Mia giống như nghĩ ra cái gì đó, nghiêng đầu hỏi anh ta: “Phong, anh chắc hẳn là biết người vừa rồi phải không, người đó làm công việc gì vậy?”
Vừa nghe những lời này của cô ấy, sự bất an trong lòng Âu Dương Phong càng thêm nghiêm trọng.
Lúc bình thường Mia cũng không bao giờ hỏi thăm anh ta về chuyện liên quan đến những người đàn ông khác.
“Em hỏi cái này làm gì?” Âu Dương Phong cũng không trả lời ngay, mặt khác còn ám chỉ hỏi ngược lại cô ấy.
Mia nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, ánh mắt của cô ấy lặng lẽ trốn tránh một lát, sau đó mới nói: “Không có gì, em chỉ tùy tiền hỏi một chút vậy thôi. Lúc trước, ở buổi biểu diễn độc tấu của bố em, địa điểm tổ chức là chỗ của bạn anh ta, thấy anh ta có quen biết với Khánh Linh cho nên em mới có hơi tò mò. Nếu anh không biết thì cũng không sao.”
Nghe cô ấy nói như vậy, ở một mức độ nhất định nào đó, cảm giác bất an trong lòng Âu Dương Phong đã giảm bớt.
Nếu chỉ là đối với Giang Đức cảm thấy có chút hứng thú mà không hẳn là thích, cái đó thật ra cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Nghĩ thế, Âu Dương Phong lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó đại khái nói sơ qua về bối cảnh của Giang Đức cho Mia nghe, còn kể về tình hình trong nhà của đối phương.
“Hóa ra là một bác sĩ, không ngờ còn là nhà kinh doanh.”
Mia có chút đăm chiêu.