Chương
Lúc này, Giang Đức nói: “Là Hà Thanh.”
“Hà Thanh?”
Nguyễn Khánh Linh kinh ngạc một lúc lâu: “Sao lại là chị ấy được?”
Cô tự nhận là sau lần gặp ở công ty trước kia, giữa cô và Hà Thanh không có gì xảy ra nữa cả, với lại Phạm Nhật Minh cũng đã cảnh cáo cô ta là đừng có động tới mình.
Trên lý thuyết, người phụ nữ kia hẳn là sẽ không dễ dàng gì xuống tay được với cô chứ?
Giang Đức lại giải thích: “Không phải cô ta muốn hại cô mà là Hàn Văn Trịnh muốn bắt cô, anh ta hợp tác với Hà Thanh, yêu cầu cô ta lừa cô đi ra ngoài.”
“Cái gì?”
Nghe được lời giải thích của Giang Đức, Nguyễn Khánh Linh nghĩ mà vừa sợ vừa thấy chán ghét.
Bây giờ chỉ cần tưởng tượng đến bộ dạng của Hàn Văn Trịnh, nhớ đến khoảng thời gian khổ sở bị nhốt kia, sau lưng cô giống như có vô vàn con sâu đang bò loanh quanh, cực kỳ khó chịu và ghê tởm.
Nhưng cô cũng chút may mắn.
May thay lúc ấy cô chạy thoát được, nếu không, nếu lại rơi vào tay Hàn Văn Trịnh một lần nữa, thì có lẽ cô thật sự không có cách nào tránh được nữa.
Còn về phần Hà Thanh, chỉ là vì sao cô ta lại giúp Hàn Văn Trịnh một tay?
Nguyễn Khánh Linh tự hỏi trong chốc lát, cô không có ý định tiếp tục hỏi Giang Đức, vì lý do để đối phương làm vậy, cô cảm thấy chính mình vẫn có thể dễ dàng nghĩ ra được.
Rất đơn giản, chính là bởi vì Phạm Nhật Minh.
Hà Thanh vẫn còn nhớ thương Phạm Nhật Minh cho nên mới bắt tay hợp tác với Hàng Vũ Trung.
Nghĩ đến điều này, Nguyễn Khánh Linh vừa có thấy có chút tức giận vừa có rất bất đắc dĩ.
Rốt cuộc là Phạm Nhật Minh có bao nhiêu hoa đào đây?
Xe chạy được nửa đường, đột nhiên chuông điện thoại di động của Giang Đức vang lên.
Bình thường anh ta có quy định lúc lái xe sẽ không nhận bất cứ cuộc gọi nào, nhưng mà khi nhìn thấy màn hình hiển thị tên người gọi, anh ta nhíu mày, sau đó miễn cưỡng chọn chế độ rảnh tay và bắt máy.
“Lái xe đến sân bay đi.”
Ở đầu dây bên kia lập tức truyền đến giọng nói của Phạm Nhật Minh, tiếp đó là Nguyễn Khánh Linh ngồi thẳng người, tầm mắt chặt chẽ nhìn thẳng vào điện thoại của Giang Đức.
Là Nhật Minh gọi đến.
“Cậu đang ở sân bay sao?”
Giang Đức một bên hỏi, một bên nắm vô lăng quay đầu xe.
“Ừ, tôi lo lắng cho cô ấy. Sau khi họp xong tôi đã ngồi máy bay riêng để bay về.”
Phạm Nhật Minh không biết rằng Nguyễn Khánh Linh cũng có thể nghe thấy những lời này, cho nên lúc nói chuyện với Giang Đức không hề che giấu sự quan tâm của mình dành cho Khánh Linh.
Như vậy sự lo lắng rõ ràng này của anh đã đường đường chính chính lọt vào tai của Nguyễn Khánh Linh.
Trên mặt Giang Đức lộ ra vẻ tươi cười, ừ một tiếng, sau đó cúp điện thoại.
Lúc này, Nguyễn Khánh Linh ngồi ở hàng ghế sau, tâm tình vừa rồi còn có chút lạnh lẽo lúc này lại dần dần trở về như cũ, thậm chí hai má của cô cũng có cảm giác hơi nóng nóng.