Chương
Hơn nữa trước đây cô ta đã từng nghe những người lớn tuổi trong nhà nói rằng nhà họ Phạm bây giờ là chú của Phạm Nhật Minh làm chủ mà Phạm Nhật Minh thì lại không được coi trọng trong nhà họ Phạm nên bị chuyển đến đây để quản lý một công ty đang sống dở chết dở.
Hơn nữa nghe nói người phụ nữ mà anh kết hôn cũng là một người con gái không được coi trọng ở nhà họ Nguyễn nên không giúp được gì cho anh trong sự nghiệp.
Bởi vậy cuộc hôn nhân này của anh nhất định là không hạnh phúc.
Trong thâm tâm cô ta cho rằng Phạm Nhật Minh là người đàn ông không được gia đình yêu thương nên bị ép gả cho một người vợ vô dụng nhưng thật ra là người đàn ông rất dễ có được.
Nghĩ vậy cô ta liền lấy gương ra chỉnh sửa lại đầu tóc sau đó cầm một ly sâm panh và nở một nụ cười mà cô cho là đa tình rồi xoay eo đi về phía người đàn ông bên kia.
“Xin chào.”
Người phụ nữ xoay người đến bên cạnh Phạm Nhật Minh và cố ý lộ ra nửa khuôn mặt ưa nhìn rồi nhẹ nhàng chào hỏi sau đó không biết là vô tình hay cố ý cô ta dựa vào người đàn ông.
Phạm Nhật Minh không biết người phụ nữ này cũng không biết cô từ đâu nhảy ra.
Vốn dĩ anh không muốn tham gia buổi họp báo này lắm, có thời gian như thế này chi bằng ở nhà với vợ thì tốt hơn nhưng công ty ở đây mới phát triển nên anh phải đích thân đến tham dự buổi họp báo nhàm chán này.
Lúc này người phụ nữ bên cạnh không ngừng cọ vào người anh, mùi hương nồng nặc xộc vào mũi anh, Phạm Nhật Minh đã quen với mùi cơ thể nhẹ nhàng của Nguyễn Khánh Linh, bây giờ trong mũi đột nhiên có một mùi như vậy nên nah cảm thấy cay nồng và không thể chịu nổi.
Vì vậy Phạm Nhật Minh bình tĩnh đi hai bước sang một bên và cố gắng tránh xa người phụ nữ này.
Ai mà biết được người phụ nữ đó không biết xấu hổ vẫn còn cầm ly rượu mời anh rồi ngượng ngùng nói: “Tôi tên là Liễu Sang, còn anh?”
Liễu Sang cố tình giả vờ không biết anh và muốn tạo thêm nhiều chủ đề nói chuyện.
Ai mà biết được người đàn ông này lại rất lạnh lùng, anh đặt ly rượu xuống avf cũng không thèm nhìn cô ta: “Không quen.”
Sau đó anh nhấc chân định rời đi.
Liễu Sang nhìn thấy anh như vậy nhất thời cảm thấy có chút mất mặt, cô ta rất khó chịu nhưng nhìn khuôn mặt tuấn tú cùng giọng nói trầm thấp gợi cảm của anh thì cô ta kìm nén được lửa giận trong lòng.
Cô ta cũng đặt ly xuống rồi đuổi theo và sánh bước bên người đàn ông.
Liễu Sang nói: “Không quen cũng không sao, bây giờ chúng ta có thể làm quen.”
Nhưng Phạm Nhật Minh chỉ cảm thấy mũi rất khó chịu nên anh đột nhiên dừng lại và cuối cùng cũng quay đầu nhìn người phụ nữ.
Thấy người đàn ông dừng lại nhìn cô ta, Liễu Sang nghĩ cô ta còn hy vọng nên mỉm cười định nói nhưng lại bị ánh mắt lãnh đạm của người đàn ông làm cho ngạc nhiên.
“Không có hứng thú.”
Phạm Nhật Minh rất thẳng thắn, sự chán ghét vô cùng rõ ràng trong giọng nói của anh, “Còn nữa, mùi trên người cô sắp làm tôi ngạt chết rồi, phiền cô tránh xa tôi một chút.”
Vừa nói xong, anh liền đi luôn không lưu luyến chút nào.
Liễu Sang bị lời nói của anh làm chao đảo, cả người run lên, suýt nữa còn không đứng vững được.
Từ nhỏ đến lớn, cô ta đã bao giờ bị người khác chế giễu, không, là sỉ nhục như thế đâu?
Hơn nữa còn là một người đàn ông không có cái quyền gì hết chứ?