Chương
“Hả?”
“Nước mình bây giờ không phải không cho bắn pháo hoa sao? Anh bắn lâu như vậy, còn ở trong thành phố, sẽ không bị tố cáo chứ?”
“…”
Người phụ nữ này, mạch não sao to như vậy?
Con gái người ta trông thấy pháo hoa sẽ mừng rỡ bao nhiêu, cô ấy ngược lại thì hay rồi, đang xoắn xuýt chuyện anh ta có thể bị bắt hay không…
Qua hai ngày, Trần Hữu Nghị lại nhận được điện thoại của bà Triệu.
“Được, con biết rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Trần Hữu Nghị đi tới bên cạnh Lăng Huyền ngồi xuống, người phụ nữ đang xem điện thoại.
Anh ta đột nhiên tới, Lăng Huyền nhìn anh ta một cái, không quan tâm, tiếp tục cúi đầu nhìn điện thoại của mình, thuận miệng hỏi một câu: “Sao thế?”
“Mẹ anh nói đưa em về nhà một chuyến.”
Lời anh ta vừa dứt, tay cầm điện thoại của Lăng Huyền dừng lại, cô ấy ngẩng đầu nhìn anh ta, vẻ mặt kinh ngạc.
Trong nháy mắt như vậy, cô ấy còn hoài nghi có phải mình nghe lầm rồi không.
Lăng Huyền lần nữa hỏi: “Anh nói gì cơ?”
“Mẹ anh bảo anh đưa em về nhà một chuyến.”
Trong đầu cô ấy đột nhiên thoáng hiện lên ánh mắt bà Triệu ngày đó nhìn cô ấy… thật sự là vẻ mặt… vừa khinh thường thường vừa chán ghét.
Một người phụ nữ như thế vậy mà chủ động nói muốn gặp cô ấy, hơn nữa còn dưới tình huống có mặt hai người họ ư?
“Đi làm gì?”
Lăng Huyền có chút lãnh đạm nói.
“Thì đi ăn một bữa cơm.” Trần Hữu Nghị trả lời, sau đó anh nhìn thái độ không tình nguyện trên mặt Lăng Huyền thì nói: “Nếu em không muốn đi thì cũng không sao, anh tìm lý do là được.”
Nghe vậy, Lăng Huyền lại có hơi bất ngờ.
Cô ấy nhíu mày, nhìn người đàn ông, nghiêng đầu một chút, giống như đột nhiên nghĩ đến gì đó hỏi: “Trần Hữu Nghị, vì sao em cảm thấy giữa em và mẹ anh, anh giống như càng che chở em hơn thì phải?”
Không riêng gì lần này, đã hơn một lần rồi.
Ở trước mặt cô ấy, anh ta thế mà dỡ đài của mẹ anh ta như thế.
Ai ngờ Lăng Huyền vừa nói xong đã bị Trần Hữu Nghị búng vào đầu một cái, anh ta tức giận nói: “Em biết thì tốt, anh còn tưởng rằng trong lòng em cũng không có đếm số.”