Cô bé gái đó rất đẹp, da trắng, lông mi cong vút, đôi mắt tròn to, tóc đen bóng, xinh như búp bê barbie, đáng yêu đến mức khiến người khác khó kìm được cảm xúc, ai nhìn thấy cũng phải khen đẹp, ước chi mình có thể sinh được đứa con xinh như vậy.
Ngôn Hải Lam ngồi ở mái đình trong công viên, nhìn về nơi cô bé gái đang chơi cầu tuột, cười vui đến mắt nhắm miệng há, khóe miệng cô tự nhiên cũng mỉm cười theo.
Cô bé khoảng 3, 4 tuổi, mái đầu nhỏ lẫn trong đám trẻ. Vì bé nhỏ quá, lại yếu ớt nên nhiều lần bị những bé cao hơn không cẩn thận đụng phải té trên đất, nhưng bé chẳng chút e ngại, liền đứng lên, phủi phủi tay, lúc sau lại leo lên cầu tuột cùng các anh chị chơi tiếp. Tính mê chơi của cô bé không biết là giống ai nữa…
Chồng của tôi rất anh tuấn, sau này con của chúng tôi sinh ra nhất định là tuấn nam, mỹ nữ.
Trong Bar Lounge đầy ắp tiếng người, âm nhạc và rượu, Ngôn Hải Lam ngoài quán café, đã lâu lắm rồi không tới những nơi sau 12 giờ vẫn còn mở cửa thế này. Nhưng hôm nay cô tới nơi này hoàn toàn là do bị ép phải tới.
Thật ra hôm nay là sinh nhật lần thứ 27 của cô, các đồng nghiệp bí mật tổ chức buổi chúc sinh nhật cho cô, làm cho kẻ bị ép buộc là cô có chút không cam tâm nhưng vẫn ngập tràn sự cảm kích. Hơn tất cả, với kẻ nghiện công việc là cô, Phó giám đốc – Băng Sơn mỹ nhân mà được mọi người nhớ tới ngày sinh nhật, lại còn tình nguyện tổ chức sinh nhật cho nữa thì đúng là việc nên mừng thầm rồi.
“Phó giám đốc! Chị ngẩn người ra gì thế? Qua đây đi, tôi chúc chị sinh nhật vui vẻ, cạn ly! ” Tiểu Lưu nâng ly chúc mừng cô.
“Cảm ơn! ”Cô mỉm cười rồi nâng ly kính lại.
“Tôi cũng kính Phó giám đốc, chúc chị sinh nhật vui vẻ! ” Cung Nhã Văn tiếp tục theo sau chúc mừng.
“Cảm ơn! ” Ngôn Hải Lam chỉ có thể nâng ly đưa lên miệng.
“Đợi chút!” Cung Nhã Văn bỗng nhiên kêu lên. “Phó giám đốc! Hồi nãy Tiểu Lưu cạn ly với chị rồi, sao chị lại không uống cạn rượu vậy? Như vậy là không được!” cô liền lắc lắc đầu.
“Đúng rồi! Như vậy là không được!” mọi người đồng thanh nói.
“Phó giám đốc! Chị phải uống hết ly rượu này đi, rồi đổ thêm ly khác mới được.”
“Đúng! Đúng, uống hết đi! ”
“Uống hết đi!”
“Uống hết đi! ”
Mọi người vừa vỗ tay vừa đập bàn cùng nói “uống hết đi! ” vậy nên Ngôn Hải Lam chỉ có thể miễn cưỡng uống hết số rượu còn lại trong ly, rồi để người khác đổ đầy ly khác, sau đó nâng ly kính lại Cung Nhã Văn.
“Cạn ly!” Cung Nhã Văn cao hứng hô to, không đợi hồi âm liền uống cạn hết rượu trong ly.
Ngôn Hải Lam nhíu nhẹ chân mày. Bất đắc dĩ chỉ có thể lại uống cạn rượu trong ly.
“Phó giám đốc tửu lượng cao thật đấy, đến lượt tôi, đến lượt tôi, chúc Phó giám đốc sinh nhật vui vẻ, lúc nào cũng tươi trẻ! ” Tiểu Trương giành nâng ly rượu mỉm cười.
Cô chẳng kịp nói lời nào, ly rượu vừa nãy mới cạn lại bị đổ đầy, bất lực, cô đành tiếp tục cùng Tiểu Trương cạn ly thứ 3.
“Phó giám đốc đến tôi rồi! Chúc chị sinh nhật vui vẻ!”
Cứ giống như bánh xe xoay đã lên sẵn kế hoạch vậy, mọi người hùa theo nhau, hết người này đến người khác nối nhau chúc mừng, chúc mừng, làm cô muốn cự tuyệt hay kháng nghị cũng không có cơ hội, cô nhíu mày nhìn ly rượu gần như đầy tràn, sau đó lại quay sang tứ phía nhìn đồng nghiệp.
“Mọi người không phải là đang báo thù vì hàng ngày ở công ty tôi đối với mọi người quá khắt khe nên thừa cơ hội chuốc say tôi đấy chứ? ”
Ít uống rượu nên vừa bị chuốc tới tối tăm mặt mày đã khiến cô thấy nóng và chóng mặt.
“Ha ha ha! Bị phát hiện rồi! ” Tiểu Tưởng cười toe toét chúc rượu cô lần thứ hai.
“Vậy sao! Anh muốn chuốc say Phó giám đốc đâu phải vì lý do báo thù, mà là có ý muốn tiếp cận chứ gì? ” Trần Chi Lâm lập tức đá vào chân sau anh, “Phó giám đốc! Tiểu Tưởng thích chị đó!”
“Quan Chi Lâm cô không được nói bậy! ” Tiểu Tưởng đỏ mặt la lên.
“Tôi là Trần Chi Lâm, không phải Quan Chi Lâm. ” Trần Chi Lâm trừng mắt nhìn, hai người mỗi người một câu, cãi nhau ầm ĩ cả góc phòng.
“Chi Lâm thích Tiểu Tưởng, nhưng hoa rơi có ý nước chảy vô tình, người Tiểu Tưởng thích lại là Phó giám đốc. ” Cung Nhã Văn ngồi cạnh cô nhỏ tiếng nói.
Ngôn Hải Lam sửng sốt nhìn cô, sau đó lại nhìn Tiểu Tưởng, lộ rõ sự nghi hoặc. Tiểu Tưởng nhỏ tuổi hơn cô mà!
“Phó giám đốc! Ngoài công việc ra, chị cũng nên chú ý xung quanh, chị thật không phát hiện Tiểu Tưởng thích mình sao? ” Cung Văn Nhã lắc đầu than vãn. “Thật thì ngoài Tiểu Tưởng ra, những chàng trai ở đây trong lòng đều ái mộ chị đó.”
Ngôn Hải Lâm trợn to mắt, trong mắt có chút kinh ngạc, nhưng rồi cũng hiểu ra. Mấy năm nay vì lo cuộc sống và công việc, cô dường như quên mất bản thân là mỹ nữ luôn nhận được sự quan tâm của người khác phái.
Nhưng mà vậy cũng tốt, vừa hay cho cô có cớ xin cáo từ trước.
“Tiểu Tưởng! Cậu thích tôi thật không?” cô đột nhiên mở lời hỏi, làm mọi người ngạc nhiên đến mắt trợn đơ lưỡi, lúc sau toàn bộ hô lên.
“Phó! Phó giám đốc… ” Tiểu Tưởng ngẩn người tựa như đã ăn nhầm phải cái gì.
“Ngoài Tiểu Tưởng ra, nghe nói mọi người đều có ý với tôi hả? ” cô bỗng quay sang các đồng nghiệp nam nhỏ nhẹ hỏi, làm bọn họ ngẩn người ngây ngốc, nín thở, đến cả cử động cũng không dám.
“Phó giám đốc! Có phải chị say rồi không? ” Cung Nhã Văn lay nhẹ tay áo cô.
Ai mà tưởng tượng được Phó giám đốc thường ngày vẫn trầm lắng, ít nói là thế lại có thể công khai nói ra chuyện này, Cung Văn Nhã lại còn tưởng Phó giám đốc sẽ xem như không biết chuyện cô vừa nói.
“Uống say rồi không phải sẽ như ý muốn của mọi người sao? ” Ngôn Hải Lâm nhìn mọi người cười nói.
“Sao! Ý vậy là sao? ” Tiểu Tưởng lớn tiếng hỏi.
“Cậu không phải là muốn chuốc say tôi, sau đó có lý do tiếp cận sao? ” cô nhìn anh nhún vai nói.
Tiểu Tưởng tự nhiên toàn thân cứng đơ, mặt đỏ bừng lên như bị lửa đốt vậy. “Phó, Phó giám đốc! Tôi, tôi không có, tôi tôi tôi…. ”
“Tôi nói giỡn đó! ” cô bỗng nhiên lại nói, làm mọi người cứ ngớ cả người ra. “Nhưng đúng như câu không có gió không nổi giông, để tránh xảy ra thật, tôi nghỉ là nhân lúc còn tỉnh táo nên cáo từ trước là hơn, chầu này tôi đãi, mọi người ở lại chơi vui vẻ nha.” Nói xong, cô nhanh như cắt đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Không được!” Cung Nhã Văn vẫn đang ngẩn người bỗng choàng tỉnh đưa tay kéo cô lại. “Phó giám đốc, chị chơi gian quá, sao lại có thể dùng cách này để thoát thân chứ? Chị không được đi, nếu chị đi thật, thì sẽ hại em bị mọi người mắng đến thúi đầu.” cô nhẹ giọng níu kéo.
“Vì sự an toàn của bản thân tôi, nên chỉ có thể để cô chịu thiệt thòi thôi, ngày mai nhớ đưa hoá đơn cho tôi nha.” Ngôn Hải Lam vừa cười vừa vỗ vỗ tay cô, ngẩng đầu, vẫy vẫy tay với mọi người vẫn đang ngẩn người như bị bỏ bùa mê. “Cảm ơn mọi người đã tổ chức buổi tiệc mừng sinh nhật này cho tôi, tôi xin đi trước, thứ 2 gặp lại ở công ty! ” nói xong, cô quay người rời đi.
Vén tấm lưới mỏng bước ra khỏi phòng, nét cười trên mặt Ngôn Hải Lam lập tức biến mất, cô cẩn thận bước từng bước, sàn nhà có hiện rõ đường rãnh gỗ ghép với nhau, cô không phải căng mắt ra nhìn đường, nhưng cũng phải tập trung hết mức để rời khỏi cái nơi hỗn tạp này mà không lộ ra vẻ say rượu.
Một bước, hai bước, ba bước, chỉ cần ra khỏi nơi này, ngồi lên chiếc taxi quen thuộc của cô là được.
Taxi?
Đúng rồi! Cô phải điện thoại gọi taxi đến cửa đợi cô trước mới được.
Điện thoại….cầm tay, điện thoại của cô đâu rồi?
Cô quay đầu định tìm điện thoại vẫn thường mang theo trong túi xách, nhưng toàn thân cô bỗng nhiên choáng váng, cô vươn tay bám lấy đồ vật bên cạnh để tránh té ngã, lại không cẩn thận đụng phải người khách ngồi bên quầy bar.
“Xin lỗi!” cô mở lời xin lỗi, vô thức lắc lắc đầu, vốn định để bản thân tỉnh táo hơn đôi chút, nhưng lại làm đầu cô càng lúc càng choáng váng hơn.
Cô lại lắc lư một hồi, bước loạng choạng, bỗng một đôi tay cường tráng, rắn chắc từ đâu đã kịp thời ôm lấy vai cô giúp cô đứng vững lại.
“Cô à! Cô không sao chứ? ” một giọng nói lễ độ, trầm lắng bất thình lình vọng xuống từ đỉnh đầu cô.
Ngôn Hải Lam chớp chớp mắt, liền hít thở một hơn sâu để bản thân đứng vững lại trên chân của mình, miễn cưỡng ngẩng đầu cảm ơn bằng nụ cười xa lạ.
“Cảm — ” giọng cô bỗng im bặt.
Một gương mặt quen thuộc đến không thể nhận nhầm bỗng xuất hiện trước mắt khiến hai mắt cô mở to, hơi thở nghẹn lại, nụ cười miễn cưỡng trong nháy mắt cũng trở nên đông cứng.
Người đàn ông này vẻ ngoài rất tuấn tú, dáng người cân đối, rắn chắc, bờ vai rộng, cao lớn anh tú, từ đầu đến chân đều bao trùm một vẻ hấp dẫn tới không thể chối từ, ngũ quan sắc bén, môi mỏng gợi cảm, chiếc cằm kiên định và đôi mắt điềm tĩnh, chứng tỏ anh ta là một người đàn ông hấp dẫn, có sự nghiệp thành đạt.
Anh ta mặc chiếc áo cổ chữ V đơn giản, tay áo xắn lên đến cùi trỏ, phối với quần dài màu đậm, trông thoải mái mà lại thuận mắt, so với phong cách ăn vận của anh từ trước đúng là chẳng có gì thay đổi.
“Khuất Căng? ” Ngôn Hải Lam không kiềm được thốt ra tên anh.
Khuất Căng nhíu mày, nghi hoặc nhìn khuôn ửng đỏ trước mắt, đôi mắt mơ màng đẹp tới mụ mị, khiến anh có cảm giác rất quen thuộc, nhưng lại không biết đã thấy khuôn mặt xinh đẹp này ở đâu rồi.
“Cô à! Chúng ta quen nhau sao? ” anh ôn tồn hỏi.
Ngôn Hải Lam nghe mà toàn thân như chết lặng, cô nhìn chằm chằm vào anh, không tin được trong lòng anh chẳng còn lưu giữ một chút ký ức nào về cô, nhưng ánh mắt nhìn cô của anh ngoài sự xa lạ ra, chỉ còn sự hoài nghi và hiếu kỳ.
“Cô à! Chúng ta quen nhau sao?”
Cô bỗng thấy buồn cười, liền cười thành tiếng.
“Không! Chúng ta không quen nhau.” cô cười nhẹ lắc đầu, sau đó đẩy tay anh đang đỡ cô ra, bước nhưng bước lảo đảo hướng ra phía cửa.
Khuất Căng nhìn theo bóng đã rời xa của cô, lại nhìn xuống bàn tay vừa đỡ cô khi nãy, một đoạn ký ức hoàn toàn trống rỗng, nhưng anh lại nhớ rất rõ cảm giác được ôm lấy bờ vai cô, thậm chí cả thân nhiệt của cô.
Có phải cô đã gầy đi rồi không?
Ý nghĩ bất ngờ đó ào vào não bộ làm anh ngớ ra chốc lát, tại sao cảm giác kỳ lạ này lại đột nhiên xuất hiện, hai người họ không quen biết, sao anh lại biết trước đây cô mập hay gầy?
Không đúng, lúc nãy rõ ràng cô gọi anh là Khuất Căng, nếu cô không quen, sao lại biết tên anh? Anh chẳng phải người nổi tiếng, hơn nữa nửa năm trước vẫn còn sống ở Mỹ, vậy rút cục làm sao cô biết được tên anh?
“Anh Căng! Sao lại đứng như trời trồng ở đây vậy? ”
Nhìn vào bàn tay phải trống không của mình, anh nhè nhẹ nắm lại, mường tượng như đang nắm chặt cái gì đó, nhưng lại chẳng có gì.
Đây là cảm giác gì vậy? Tại sao anh lại có cảm giác nhường như vụt mất thứ gì đó?
“Anh Căng! Thật ra anh đang — ”
“Tiểu P! Tôi có việc phải đi trước! ” anh nắm chặt tay, nhanh chân chạy hướng ra phía cửa.
“Hả? Sao vậy? Anh Căng, anh định đi đâu? Anh Căng! ”
Anh lại hỏi hai người có quen nhau không? Buồn cười quá, thật là buồn cười quá.
“Ha ha ha …..”
Tuy nhìn không rõ lắm, nhưng bác lái xe taxi vẫn không ngừng nhìn về phía sau qua kính chiếu hậu.
Bác đã chở cô gái này vài lần rồi, lần nào cũng cảm thấy cô gái này là một mỹ nhân rất có phong cách, giản dị, thuần phác giống các ngôi sao nổi tiếng. Tuy cô không thích chuyện phiếm, cũng không hay cười, mà thực tế là hơi lạnh lùng, rất giống Băng sơn mỹ nhân mà mọi người thường nói, nhưng cách cư xử của cô với người khác rất dịu dàng, lễ độ bất kể khi tan sở có muộn bao nhiêu, công việc có mệt mỏi bao nhiêu cũng chưa bao giờ thấy cô có vẻ thất thần, vô định. Nhưng bây giờ thì…
Những âm thanh phát ra từ băng ghế sau nghe vừa giống khóc nhưng cũng giống cười, bác lái xe do dự nhưng cũng không kìm nổi buộc phải quan tâm hỏi cô:
“Cô Ngôn! Cô ổn chứ? ”
Người ngồi phía sau không trả lời, chỉ không ngừng phát ra những âm thanh nửa như khóc nửa như cười.
“Cô Ngôn! Có phải cô có chuyện gì không vui không? Tôi đoán chắc cô uống cũng khá nhiều rượu rồi, cô vẫn ổn chứ? ” bác lái xe không bỏ cuộc tiếp tục hỏi: “Cô có muốn nói những chuyện không vui đó ra với tôi không? Tôi nghe nói chỉ cần nói những chuyện không vui ra thì trong lòng sẽ dễ chịu hơn, cô có muốn thử không? ”
Một chuỗi lời quan tâm cuối cùng cũng truyền đến tai Ngôn Hải Lam, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía bác lái xe ở ghế điều khiểu, nở nụ cười mỉm.
Chuyện không vui? Sao có thể chứ? Cô rất là vui mà.
Cô định là trả lời như vậy, thì bỗng cảm giác muốn nôn từng dưới cổ họng trào lên, cô liền dùng tay bịt chặt miệng cản lại.
“Cô Ngôn! Cô ổn chứ? ” là do tiếng ợ của cô truyền lên phía trước, giọng bác lái xe bỗng chốc trở nên căng thẳng.
“Tôi muốn nôn. ” cô che miệng, miễn cưỡng thốt ra ba chữ đó.
“Cái gì?! ” bác lái xe hốt hoảng kêu lên, “Cô đợi một chút, đợi tôi một chút, tôi lập tức dừng xe lại ngay. ”
Được. Sau khi Ngôn Hải Lam bịt chặt miệng không đáp lại, thì thấy bác lái xe đánh tay lái 2 đường 90 độ rất điêu luyện, một tiếng két, xe đã dừng ở ven đường.
Cô nhanh chóng đẩy cửa xe, chân vừa chạm đất, cong lưng nôn thốc ra ngoài.
“Oẹ! oẹ ~ ~ ”
“Cô Ngôn! Cô vẫn ổn chứ? ” Bác lái xe cẩn thận đứng cách cô một đoạn.
Trời ạ, cô gái nào cho dù có đẹp, có phong cách đến mấy đi nữa, khi nôn mửa, cũng khiến người khác có cảm giác muốn tránh xa ra.
Ngôn Hải Lam ngồi trên đất nôn thốc nôn tháo chẳng thể nghe thấy lời nào của bác lái xe, dạ dày cô nhộn nhạo hết lần này đến lần khác khiến cô nôn tới toàn thân chẳng còn chút sức lực nào, ngồi trên mặt đất mà thấy cơ thể nóng bừng, không gian xung quanh cứ quay mòng mòng rất khó chịu, cô muốn nằm xuống nghỉ ngơi, muốn uống nước, muốn về nhà tắm, muốn — nôn!
“Oẹ! oẹ! ”
Dạ dày sau khi nôn sạch hết, nôn tiếp ra chỉ còn lại chất men, ngoài ra không còn thứ gì khác nữa.
Lúc đó, một cánh tay nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên lưng cô, tưởng là bác lái xe nên cô khàn giọng nói lời cảm ơn và xin lỗi.
“Cảm ơn! Tôi không sao, xin lỗi! Phiền bác có thể đợi tôi thêm một chút không?” cô yếu ớt nói, nhận thấy bản thân chẳng còn hơi sức để đứng lên nữa.
“Còn muốn nôn nữa không?”
Một giọng trầm thấp khàn khàn nhưng chất chứa lo lắng bỗng vang lên bên tai cô, làm não bộ nặng trĩu và quay cuồng của cô bất giác nghi ngờ ngẩng lên nhìn.
Có phải do cô quá say không? Tại sao lại cảm thấy giọng nói của bác lái xe trở nên dễ nghe, trở nên giống giọng nói của anh đến vậy?
Ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt xuất hiện trước mắt cô, Ngôn Hải Lam không tự chỠnổi liền bật ra tiếng cười đau đớn.
“Hóa ra không chỉ có giọng nói, mà đến cả dáng vẻ cũng trở thành giống như đúc luôn, mình đúng là say thật rồi, ha ha ha …..” cô lảm nhảm vừa nói vừa cười, nhưng nước mắt lại dâng đầy trong hốc mắt tự bao giờ.
Anh chau nhẹ chân mày, im lặng nhìn cô.
“Khuất Căng! Khuất Căng! Sao anh lại quên em? Sao lại vậy được chứ? ” bàn tay cô nhè nhẹ chạm vào mặt anh, ánh mắt đau đớn xoáy vào anh thì thầm hỏi.
“Chúng ta đã từng yêu nhau, thậm chí từng yêu nhau sâu đậm, anh còn nói sẽ yêu em cả đời, tại sao anh nói quên là quên, lại còn hỏi em là mình có quen không? Sao anh có thể vô tình như vậy, sao có thể chứ? ”
Cô đưa nắm đấm lên, yếu ớt đập liên tiếp lên người anh.
“Em nhớ anh tới vậy chính là không thể nào quên được anh, anh không yêu em thì thôi, sao lại có thể quên em, quên tất cả những gì xảy ra trước đây giữa chúng ta? Khuất Căng! Anh là đồ khốn, đồ khốn… ”
Náo loạn một hồi rồi cuối cùng cũng im lặng, đầu cô cúi xuống, cả thân người bỗng nhiên đổ ập vào trong lòng anh, say tới hoàn toàn không biết gì nữa.
Khuất Căng trầm lắng nhìn người con gái trong lòng anh, cuối cùng cũng chắc chắn cô đúng là có quen anh, nhưng sao có thể vậy được? Trong ký ức anh lại không hề có cô.
Khi chạy ra khỏi quán Bar, không tìm thấy bóng dáng cô đâu, toàn thân anh lúc đó chìm ngập trong cảm giác hoang mang không biết từ đâu tràn đến, anh không biết mình bị làm sao, tại sao không thấy cô anh lại cảm thấy hoang mang, sợ hãi tới vậy, chỉ biết khi thấy cô bước ra từ phía sau cái cây bên lề đường, khi lại xuất hiện trước mặt anh một lần nữa, anh bỗng nhiên có cảm giác tìm lại được thứ đã mất.
Thấy cô lên taxi, anh cũng chẳng do dự liền nhảy lên một chiếc khác theo sau.
Anh không rõ bản thân thực ra đang làm gì, chỉ biết là bất luận như thế nào cũng không để mất dấu cô lần nữa.
Anh muốn biết tên cô, muốn biết cô sống ở đâu, muốn biết làm thế nào cô lại quen anh, còn anh sao chẳng còn chút ký ức nào về cô – có thì cũng chỉ là nỗi nhớ nhung vô định nào đó, và sự sợ hãi sẽ đánh mất cô cứ tầng tầng lớp lớp bao quanh anh.
Bây giờ đáp án đã rõ rồi, thì ra nỗi nhớ và nỗi hoang mang không phải tự nhiên mà có, cô và anh đúng là đã từng yêu nhau, hai người từng yêu nhau? Chuyện này là thế nào, sao anh chẳng nhớ chút gì chứ?
Nhìn cô ngủ vùi trong lòng mình, anh thề nhất định phải tìm hiểu chuyện này cho rõ ngọn ngành.
“Anh chàng đẹp trai! Cậu là bạn trai của cô Ngôn à? ” bác lái xe taxi từ nãy đứng một bên quan sát đôi nam thanh nữ tú hiếm thấy này hồi lâu, cuối cùng cũng không kiềm được tò mò mà hỏi.
Chàng trai này vẻ ngoài đúng là rất đẹp trai, dáng người mạnh mẽ, lồng ngực cùng bả vai rộng lớn, khuôn mặt anh tuấn, còn có một đôi mắt sâu thẳm đến mê người, vậy mới xứng để sánh vai cùng cô Ngôn chứ.
Nhưng đáng chú ý nhất là cậu ta không mảy may để tâm đến cái mùi mà cô Ngôn vừa nôn xong, cũng không quan tâm chính mình cũng bị vây hãm bởi những thứ vừa thốc tháo từ miệng cô, mà chỉ muốn được ở bên cạnh chăm sóc cho cô.
Ôi….. Cảm động quá!
Khuất Căng không trả lời câu hỏi của bác lái xe, chỉ im lặng chăm chú nhìn người trong lòng một lúc, rồi bỗng bế cô lên, đưa cô ra khỏi nơi nồng nặc những thứ khó ngửi.
“Phiền bác đưa chúng tôi về có được không? ”anh nhìn bác lái xe nói.
“Đương nhiên. ” bác lái xe hồ hởi lớn tiếng nói, rồi lại ngưng lại, đưa mắt liếc xuống giầy anh. “Nhưng phiền cậu làm sạch giầy của mình trước khi lên xe nhé?”
Khuất Căng gật đầu, ra sức chà xát giầy mình trên mặt đường, khi chắc chắn vết bẩn dưới đế giầy mình đã được chà sạch mới bế cô ngồi vào trong xe.
“Cô ấy đã cho bác biết địa chỉ chưa? ” sau khi lên xe anh hỏi, thầm nghĩ nếu chưa thì anh sẽ phải đưa cô về nhà anh.
“Tôi rất hay chở cô Ngôn! Cho dù cô ấy không nói, tôi cũng biết cô ấy ở đâu mà, yên tâm. ” bác lái xe đáp.
“Cô ấy có thường uống say vậy không? ”
Không! Đây là lần đầu tiên! Mà cũng làm tôi hết hồn! Không biết cô ấy có chuyện gì không vui, lúc nãy còn vừa khóc vừa cười, làm tôi thấy hơi lo, cô ấy ít khi như vậy lắm, tuy lúc nào cũng trầm lặng ít nói, nhưng lại rất lễ độ, còn trẻ, lại xinh đẹp mà làm được thế thì thật là khó tìm.”
“Tôi thường chở khách, cho nên biết được giới trẻ ngày nay đa phần rất có tham vọng, vẻ ngoài thì thanh cao, đẹp đẽ, nhưng mắc nợ thì như chúa chổm hết cả lượt, nhưng cô Ngôn thì khác hẳn. ” hiếm khi chở được người khách thích nói chuyện, bác lái xe mở miệng nói không ngừng.
“Bác sao biết cô ấy không giống? ”Khuất Căng tò mò hỏi.
“Đương nhiên biết chứ, một năm nay mỗi tuần cô ấy đón xe tôi hai đến ba lần, mỗi lần đều là cô ấy phải ở lại công ty tăng ca rất khuya, không kịp giờ đón xe bus nên mới ngồi taxi về, công việc bận vậy làm gì còn thời gian tiêu xài phung phí chứ? Còn nữa, tôi cũng không thấy cô ấy đeo trang sức đắt tiền gì trên người, túi xách của cô ấy nhìn mãi cũng chỉ có một cái, đâu giống con gái tôi, một tủ túi xách, không biết nó mua lắm thế để làm gì nữa, vẫn chưa tự mình kiếm tiền được mà đã tiêu xài phung phí vậy rồi, đúng là muốn làm tôi tức chết! ”
“Cô ấy thường làm việc rất muộn sao? ”Khuất Căng ngụ ý chuyển lại chủ đề chính.
“Đúng! Thường xuyên. ”
“Công việc của cô ấy bận vậy sao? ”
“Tôi cũng không rõ lắm! Nhưng công ty của cô ấy đúng là rất lớn, rất đẹp, hình như là công ty thương mại gì đó.”
“Cô ấy đã có bạn trai chưa? ”
“Cậu không phải bạn trai của cô Ngôn sao? Tôi tưởng là cậu chứ. ” bác lái xe giật mình quay đầu hỏi.
“Tôi đúng! Nhưng là bạn trai cũ. ” Khuất Căng vuốt nhẹ khuôn mặt mơ ngủ của cô, nhẹ nhàng đáp.
“Bạn trai cũ? Tại sao hai người lại chia tay? Tôi thấy hai người đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi! Rút cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? ”
Tôi cũng rất muốn biết. Câu trả lời từ trong lòng Khuất Căng vang lên.
“Cũng không có gì! Chỉ là lúc trước tôi ở Mỹ, xa quá nên chẳng thể ở bên chăm sóc cho cô ấy được nên chúng tôi quyết định chia tay.” Anh thuận miệng nói đại, một lúc sau, mơ hồ lại thêm vào một câu, “Nhưng mà bây giờ tôi đã trở về rồi! ”
“Ý vậy là cậu sẽ bắt đầu theo đuổi lại cô Ngôn? ” bác lái xe phấn khởi đoán, “Nên ban nãy cậu đã thông qua tôi để dò thăm xem cô Ngôn đã có bạn trai chưa? ”
“Đúng! ” anh thuận nước đẩy thuyền đáp.
“Ha ha ha! Tốt! Tuy tôi và cậu hôm nay chỉ mới gặp lần đầu, nhưng dựa trên kinh nghiệm nhiều năm chở khách nhìn người, tôi cảm thấy cậu rất tốt, nếu có chỗ nào tôi có thể giúp được, thì cứ việc mở lời tôi nhất định sẽ giúp. ” bác lái xe hào phóng cười lớn nói.
“Cảm ơn!”
“Không cần cảm ơn! Chỉ cần đến lúc đừng quên mời tôi uống ly rượu mừng là được.”
“Không thành vấn đề! ” Khuất Căng không do dự đáp. Nói xong mới ngỡ ngàng là mình rất muốn được kết hôn với cô, nhưng bây giờ cả tên cô là gì anh cũng không biết.
“Rồi! Đến rồi đây! ” bác lái xe cho dừng xe lại.
Anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, chỉ thấy xe đang đỗ trước cổng ra vào của một tòa nhà chung cư lớn.
“Bao nhiêu tiền? ” thu hồi ánh mắt, anh hỏi bác lái xe.
“550 đồng ” thời gian ngừng lại bên đường nôn tốn không ít tiền đâu (theo mình biết thì bên Trung Quốc, khi ngồi taxi mà xe dừng lại với bất cứ lý do gì bao gồm cả kẹt xe, thì đồng hồ tính tiền vẫn nhảy như thường)
Khuất Căng lấy từ trong bóp ra 1000 đồng đưa cho bác lái xe. “Không cần trả lại đâu!”
“Sao lại thế được? Phần tiền lẻ tôi có thể nhận, giấy bạc thì không được, trả lại cho cậu 400 đồng, còn lại 50 đồng thì xem như tôi tham lam chút. ” bác lái xe vừa nói vừa rút ra 4 tờ giấy bạc mệnh giá 100 đưa anh.
Khuất Căng cườiỉm một cái, đành nhận lại tiền, “Cảm ơn! ” nói xong anh đẩy cửa ra xuống xe, lấy túi xách để trên xe của cô đeo lên vai, tiếp đó cong người bế cô ra khỏi xe.
“Cô Ngôn ở Lô D, lầu 7, phòng số 2. ” bác lái xe nhiệt tình xuống xe đóng lại cửa xe dùm anh liền nói.
“Cảm ơn! ” Khuất Căng tiếp tục nói cảm ơn.
“Không cần cảm ơn! Khi cần dùng xe thông báo một tiếng là được, tên tôi là Trương Hữu Tài. ” bác lái xe nở một nụ cười toe, “Cậu mau vào đi, tuy cô Ngôn gầy vậy, nhưng bế quá lâu tay cũng sẽ mỏi đó. ”
Khuất Căng gật đầu, quay người bế bà xã tương lai của anh đi vào cổng lớn của toà chung cư.
Ngôn Hải Lam ngồi ở mái đình trong công viên, nhìn về nơi cô bé gái đang chơi cầu tuột, cười vui đến mắt nhắm miệng há, khóe miệng cô tự nhiên cũng mỉm cười theo.
Cô bé khoảng 3, 4 tuổi, mái đầu nhỏ lẫn trong đám trẻ. Vì bé nhỏ quá, lại yếu ớt nên nhiều lần bị những bé cao hơn không cẩn thận đụng phải té trên đất, nhưng bé chẳng chút e ngại, liền đứng lên, phủi phủi tay, lúc sau lại leo lên cầu tuột cùng các anh chị chơi tiếp. Tính mê chơi của cô bé không biết là giống ai nữa…
Chồng của tôi rất anh tuấn, sau này con của chúng tôi sinh ra nhất định là tuấn nam, mỹ nữ.
Trong Bar Lounge đầy ắp tiếng người, âm nhạc và rượu, Ngôn Hải Lam ngoài quán café, đã lâu lắm rồi không tới những nơi sau 12 giờ vẫn còn mở cửa thế này. Nhưng hôm nay cô tới nơi này hoàn toàn là do bị ép phải tới.
Thật ra hôm nay là sinh nhật lần thứ 27 của cô, các đồng nghiệp bí mật tổ chức buổi chúc sinh nhật cho cô, làm cho kẻ bị ép buộc là cô có chút không cam tâm nhưng vẫn ngập tràn sự cảm kích. Hơn tất cả, với kẻ nghiện công việc là cô, Phó giám đốc – Băng Sơn mỹ nhân mà được mọi người nhớ tới ngày sinh nhật, lại còn tình nguyện tổ chức sinh nhật cho nữa thì đúng là việc nên mừng thầm rồi.
“Phó giám đốc! Chị ngẩn người ra gì thế? Qua đây đi, tôi chúc chị sinh nhật vui vẻ, cạn ly! ” Tiểu Lưu nâng ly chúc mừng cô.
“Cảm ơn! ”Cô mỉm cười rồi nâng ly kính lại.
“Tôi cũng kính Phó giám đốc, chúc chị sinh nhật vui vẻ! ” Cung Nhã Văn tiếp tục theo sau chúc mừng.
“Cảm ơn! ” Ngôn Hải Lam chỉ có thể nâng ly đưa lên miệng.
“Đợi chút!” Cung Nhã Văn bỗng nhiên kêu lên. “Phó giám đốc! Hồi nãy Tiểu Lưu cạn ly với chị rồi, sao chị lại không uống cạn rượu vậy? Như vậy là không được!” cô liền lắc lắc đầu.
“Đúng rồi! Như vậy là không được!” mọi người đồng thanh nói.
“Phó giám đốc! Chị phải uống hết ly rượu này đi, rồi đổ thêm ly khác mới được.”
“Đúng! Đúng, uống hết đi! ”
“Uống hết đi!”
“Uống hết đi! ”
Mọi người vừa vỗ tay vừa đập bàn cùng nói “uống hết đi! ” vậy nên Ngôn Hải Lam chỉ có thể miễn cưỡng uống hết số rượu còn lại trong ly, rồi để người khác đổ đầy ly khác, sau đó nâng ly kính lại Cung Nhã Văn.
“Cạn ly!” Cung Nhã Văn cao hứng hô to, không đợi hồi âm liền uống cạn hết rượu trong ly.
Ngôn Hải Lam nhíu nhẹ chân mày. Bất đắc dĩ chỉ có thể lại uống cạn rượu trong ly.
“Phó giám đốc tửu lượng cao thật đấy, đến lượt tôi, đến lượt tôi, chúc Phó giám đốc sinh nhật vui vẻ, lúc nào cũng tươi trẻ! ” Tiểu Trương giành nâng ly rượu mỉm cười.
Cô chẳng kịp nói lời nào, ly rượu vừa nãy mới cạn lại bị đổ đầy, bất lực, cô đành tiếp tục cùng Tiểu Trương cạn ly thứ 3.
“Phó giám đốc đến tôi rồi! Chúc chị sinh nhật vui vẻ!”
Cứ giống như bánh xe xoay đã lên sẵn kế hoạch vậy, mọi người hùa theo nhau, hết người này đến người khác nối nhau chúc mừng, chúc mừng, làm cô muốn cự tuyệt hay kháng nghị cũng không có cơ hội, cô nhíu mày nhìn ly rượu gần như đầy tràn, sau đó lại quay sang tứ phía nhìn đồng nghiệp.
“Mọi người không phải là đang báo thù vì hàng ngày ở công ty tôi đối với mọi người quá khắt khe nên thừa cơ hội chuốc say tôi đấy chứ? ”
Ít uống rượu nên vừa bị chuốc tới tối tăm mặt mày đã khiến cô thấy nóng và chóng mặt.
“Ha ha ha! Bị phát hiện rồi! ” Tiểu Tưởng cười toe toét chúc rượu cô lần thứ hai.
“Vậy sao! Anh muốn chuốc say Phó giám đốc đâu phải vì lý do báo thù, mà là có ý muốn tiếp cận chứ gì? ” Trần Chi Lâm lập tức đá vào chân sau anh, “Phó giám đốc! Tiểu Tưởng thích chị đó!”
“Quan Chi Lâm cô không được nói bậy! ” Tiểu Tưởng đỏ mặt la lên.
“Tôi là Trần Chi Lâm, không phải Quan Chi Lâm. ” Trần Chi Lâm trừng mắt nhìn, hai người mỗi người một câu, cãi nhau ầm ĩ cả góc phòng.
“Chi Lâm thích Tiểu Tưởng, nhưng hoa rơi có ý nước chảy vô tình, người Tiểu Tưởng thích lại là Phó giám đốc. ” Cung Nhã Văn ngồi cạnh cô nhỏ tiếng nói.
Ngôn Hải Lam sửng sốt nhìn cô, sau đó lại nhìn Tiểu Tưởng, lộ rõ sự nghi hoặc. Tiểu Tưởng nhỏ tuổi hơn cô mà!
“Phó giám đốc! Ngoài công việc ra, chị cũng nên chú ý xung quanh, chị thật không phát hiện Tiểu Tưởng thích mình sao? ” Cung Văn Nhã lắc đầu than vãn. “Thật thì ngoài Tiểu Tưởng ra, những chàng trai ở đây trong lòng đều ái mộ chị đó.”
Ngôn Hải Lâm trợn to mắt, trong mắt có chút kinh ngạc, nhưng rồi cũng hiểu ra. Mấy năm nay vì lo cuộc sống và công việc, cô dường như quên mất bản thân là mỹ nữ luôn nhận được sự quan tâm của người khác phái.
Nhưng mà vậy cũng tốt, vừa hay cho cô có cớ xin cáo từ trước.
“Tiểu Tưởng! Cậu thích tôi thật không?” cô đột nhiên mở lời hỏi, làm mọi người ngạc nhiên đến mắt trợn đơ lưỡi, lúc sau toàn bộ hô lên.
“Phó! Phó giám đốc… ” Tiểu Tưởng ngẩn người tựa như đã ăn nhầm phải cái gì.
“Ngoài Tiểu Tưởng ra, nghe nói mọi người đều có ý với tôi hả? ” cô bỗng quay sang các đồng nghiệp nam nhỏ nhẹ hỏi, làm bọn họ ngẩn người ngây ngốc, nín thở, đến cả cử động cũng không dám.
“Phó giám đốc! Có phải chị say rồi không? ” Cung Nhã Văn lay nhẹ tay áo cô.
Ai mà tưởng tượng được Phó giám đốc thường ngày vẫn trầm lắng, ít nói là thế lại có thể công khai nói ra chuyện này, Cung Văn Nhã lại còn tưởng Phó giám đốc sẽ xem như không biết chuyện cô vừa nói.
“Uống say rồi không phải sẽ như ý muốn của mọi người sao? ” Ngôn Hải Lâm nhìn mọi người cười nói.
“Sao! Ý vậy là sao? ” Tiểu Tưởng lớn tiếng hỏi.
“Cậu không phải là muốn chuốc say tôi, sau đó có lý do tiếp cận sao? ” cô nhìn anh nhún vai nói.
Tiểu Tưởng tự nhiên toàn thân cứng đơ, mặt đỏ bừng lên như bị lửa đốt vậy. “Phó, Phó giám đốc! Tôi, tôi không có, tôi tôi tôi…. ”
“Tôi nói giỡn đó! ” cô bỗng nhiên lại nói, làm mọi người cứ ngớ cả người ra. “Nhưng đúng như câu không có gió không nổi giông, để tránh xảy ra thật, tôi nghỉ là nhân lúc còn tỉnh táo nên cáo từ trước là hơn, chầu này tôi đãi, mọi người ở lại chơi vui vẻ nha.” Nói xong, cô nhanh như cắt đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Không được!” Cung Nhã Văn vẫn đang ngẩn người bỗng choàng tỉnh đưa tay kéo cô lại. “Phó giám đốc, chị chơi gian quá, sao lại có thể dùng cách này để thoát thân chứ? Chị không được đi, nếu chị đi thật, thì sẽ hại em bị mọi người mắng đến thúi đầu.” cô nhẹ giọng níu kéo.
“Vì sự an toàn của bản thân tôi, nên chỉ có thể để cô chịu thiệt thòi thôi, ngày mai nhớ đưa hoá đơn cho tôi nha.” Ngôn Hải Lam vừa cười vừa vỗ vỗ tay cô, ngẩng đầu, vẫy vẫy tay với mọi người vẫn đang ngẩn người như bị bỏ bùa mê. “Cảm ơn mọi người đã tổ chức buổi tiệc mừng sinh nhật này cho tôi, tôi xin đi trước, thứ 2 gặp lại ở công ty! ” nói xong, cô quay người rời đi.
Vén tấm lưới mỏng bước ra khỏi phòng, nét cười trên mặt Ngôn Hải Lam lập tức biến mất, cô cẩn thận bước từng bước, sàn nhà có hiện rõ đường rãnh gỗ ghép với nhau, cô không phải căng mắt ra nhìn đường, nhưng cũng phải tập trung hết mức để rời khỏi cái nơi hỗn tạp này mà không lộ ra vẻ say rượu.
Một bước, hai bước, ba bước, chỉ cần ra khỏi nơi này, ngồi lên chiếc taxi quen thuộc của cô là được.
Taxi?
Đúng rồi! Cô phải điện thoại gọi taxi đến cửa đợi cô trước mới được.
Điện thoại….cầm tay, điện thoại của cô đâu rồi?
Cô quay đầu định tìm điện thoại vẫn thường mang theo trong túi xách, nhưng toàn thân cô bỗng nhiên choáng váng, cô vươn tay bám lấy đồ vật bên cạnh để tránh té ngã, lại không cẩn thận đụng phải người khách ngồi bên quầy bar.
“Xin lỗi!” cô mở lời xin lỗi, vô thức lắc lắc đầu, vốn định để bản thân tỉnh táo hơn đôi chút, nhưng lại làm đầu cô càng lúc càng choáng váng hơn.
Cô lại lắc lư một hồi, bước loạng choạng, bỗng một đôi tay cường tráng, rắn chắc từ đâu đã kịp thời ôm lấy vai cô giúp cô đứng vững lại.
“Cô à! Cô không sao chứ? ” một giọng nói lễ độ, trầm lắng bất thình lình vọng xuống từ đỉnh đầu cô.
Ngôn Hải Lam chớp chớp mắt, liền hít thở một hơn sâu để bản thân đứng vững lại trên chân của mình, miễn cưỡng ngẩng đầu cảm ơn bằng nụ cười xa lạ.
“Cảm — ” giọng cô bỗng im bặt.
Một gương mặt quen thuộc đến không thể nhận nhầm bỗng xuất hiện trước mắt khiến hai mắt cô mở to, hơi thở nghẹn lại, nụ cười miễn cưỡng trong nháy mắt cũng trở nên đông cứng.
Người đàn ông này vẻ ngoài rất tuấn tú, dáng người cân đối, rắn chắc, bờ vai rộng, cao lớn anh tú, từ đầu đến chân đều bao trùm một vẻ hấp dẫn tới không thể chối từ, ngũ quan sắc bén, môi mỏng gợi cảm, chiếc cằm kiên định và đôi mắt điềm tĩnh, chứng tỏ anh ta là một người đàn ông hấp dẫn, có sự nghiệp thành đạt.
Anh ta mặc chiếc áo cổ chữ V đơn giản, tay áo xắn lên đến cùi trỏ, phối với quần dài màu đậm, trông thoải mái mà lại thuận mắt, so với phong cách ăn vận của anh từ trước đúng là chẳng có gì thay đổi.
“Khuất Căng? ” Ngôn Hải Lam không kiềm được thốt ra tên anh.
Khuất Căng nhíu mày, nghi hoặc nhìn khuôn ửng đỏ trước mắt, đôi mắt mơ màng đẹp tới mụ mị, khiến anh có cảm giác rất quen thuộc, nhưng lại không biết đã thấy khuôn mặt xinh đẹp này ở đâu rồi.
“Cô à! Chúng ta quen nhau sao? ” anh ôn tồn hỏi.
Ngôn Hải Lam nghe mà toàn thân như chết lặng, cô nhìn chằm chằm vào anh, không tin được trong lòng anh chẳng còn lưu giữ một chút ký ức nào về cô, nhưng ánh mắt nhìn cô của anh ngoài sự xa lạ ra, chỉ còn sự hoài nghi và hiếu kỳ.
“Cô à! Chúng ta quen nhau sao?”
Cô bỗng thấy buồn cười, liền cười thành tiếng.
“Không! Chúng ta không quen nhau.” cô cười nhẹ lắc đầu, sau đó đẩy tay anh đang đỡ cô ra, bước nhưng bước lảo đảo hướng ra phía cửa.
Khuất Căng nhìn theo bóng đã rời xa của cô, lại nhìn xuống bàn tay vừa đỡ cô khi nãy, một đoạn ký ức hoàn toàn trống rỗng, nhưng anh lại nhớ rất rõ cảm giác được ôm lấy bờ vai cô, thậm chí cả thân nhiệt của cô.
Có phải cô đã gầy đi rồi không?
Ý nghĩ bất ngờ đó ào vào não bộ làm anh ngớ ra chốc lát, tại sao cảm giác kỳ lạ này lại đột nhiên xuất hiện, hai người họ không quen biết, sao anh lại biết trước đây cô mập hay gầy?
Không đúng, lúc nãy rõ ràng cô gọi anh là Khuất Căng, nếu cô không quen, sao lại biết tên anh? Anh chẳng phải người nổi tiếng, hơn nữa nửa năm trước vẫn còn sống ở Mỹ, vậy rút cục làm sao cô biết được tên anh?
“Anh Căng! Sao lại đứng như trời trồng ở đây vậy? ”
Nhìn vào bàn tay phải trống không của mình, anh nhè nhẹ nắm lại, mường tượng như đang nắm chặt cái gì đó, nhưng lại chẳng có gì.
Đây là cảm giác gì vậy? Tại sao anh lại có cảm giác nhường như vụt mất thứ gì đó?
“Anh Căng! Thật ra anh đang — ”
“Tiểu P! Tôi có việc phải đi trước! ” anh nắm chặt tay, nhanh chân chạy hướng ra phía cửa.
“Hả? Sao vậy? Anh Căng, anh định đi đâu? Anh Căng! ”
Anh lại hỏi hai người có quen nhau không? Buồn cười quá, thật là buồn cười quá.
“Ha ha ha …..”
Tuy nhìn không rõ lắm, nhưng bác lái xe taxi vẫn không ngừng nhìn về phía sau qua kính chiếu hậu.
Bác đã chở cô gái này vài lần rồi, lần nào cũng cảm thấy cô gái này là một mỹ nhân rất có phong cách, giản dị, thuần phác giống các ngôi sao nổi tiếng. Tuy cô không thích chuyện phiếm, cũng không hay cười, mà thực tế là hơi lạnh lùng, rất giống Băng sơn mỹ nhân mà mọi người thường nói, nhưng cách cư xử của cô với người khác rất dịu dàng, lễ độ bất kể khi tan sở có muộn bao nhiêu, công việc có mệt mỏi bao nhiêu cũng chưa bao giờ thấy cô có vẻ thất thần, vô định. Nhưng bây giờ thì…
Những âm thanh phát ra từ băng ghế sau nghe vừa giống khóc nhưng cũng giống cười, bác lái xe do dự nhưng cũng không kìm nổi buộc phải quan tâm hỏi cô:
“Cô Ngôn! Cô ổn chứ? ”
Người ngồi phía sau không trả lời, chỉ không ngừng phát ra những âm thanh nửa như khóc nửa như cười.
“Cô Ngôn! Có phải cô có chuyện gì không vui không? Tôi đoán chắc cô uống cũng khá nhiều rượu rồi, cô vẫn ổn chứ? ” bác lái xe không bỏ cuộc tiếp tục hỏi: “Cô có muốn nói những chuyện không vui đó ra với tôi không? Tôi nghe nói chỉ cần nói những chuyện không vui ra thì trong lòng sẽ dễ chịu hơn, cô có muốn thử không? ”
Một chuỗi lời quan tâm cuối cùng cũng truyền đến tai Ngôn Hải Lam, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía bác lái xe ở ghế điều khiểu, nở nụ cười mỉm.
Chuyện không vui? Sao có thể chứ? Cô rất là vui mà.
Cô định là trả lời như vậy, thì bỗng cảm giác muốn nôn từng dưới cổ họng trào lên, cô liền dùng tay bịt chặt miệng cản lại.
“Cô Ngôn! Cô ổn chứ? ” là do tiếng ợ của cô truyền lên phía trước, giọng bác lái xe bỗng chốc trở nên căng thẳng.
“Tôi muốn nôn. ” cô che miệng, miễn cưỡng thốt ra ba chữ đó.
“Cái gì?! ” bác lái xe hốt hoảng kêu lên, “Cô đợi một chút, đợi tôi một chút, tôi lập tức dừng xe lại ngay. ”
Được. Sau khi Ngôn Hải Lam bịt chặt miệng không đáp lại, thì thấy bác lái xe đánh tay lái 2 đường 90 độ rất điêu luyện, một tiếng két, xe đã dừng ở ven đường.
Cô nhanh chóng đẩy cửa xe, chân vừa chạm đất, cong lưng nôn thốc ra ngoài.
“Oẹ! oẹ ~ ~ ”
“Cô Ngôn! Cô vẫn ổn chứ? ” Bác lái xe cẩn thận đứng cách cô một đoạn.
Trời ạ, cô gái nào cho dù có đẹp, có phong cách đến mấy đi nữa, khi nôn mửa, cũng khiến người khác có cảm giác muốn tránh xa ra.
Ngôn Hải Lam ngồi trên đất nôn thốc nôn tháo chẳng thể nghe thấy lời nào của bác lái xe, dạ dày cô nhộn nhạo hết lần này đến lần khác khiến cô nôn tới toàn thân chẳng còn chút sức lực nào, ngồi trên mặt đất mà thấy cơ thể nóng bừng, không gian xung quanh cứ quay mòng mòng rất khó chịu, cô muốn nằm xuống nghỉ ngơi, muốn uống nước, muốn về nhà tắm, muốn — nôn!
“Oẹ! oẹ! ”
Dạ dày sau khi nôn sạch hết, nôn tiếp ra chỉ còn lại chất men, ngoài ra không còn thứ gì khác nữa.
Lúc đó, một cánh tay nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên lưng cô, tưởng là bác lái xe nên cô khàn giọng nói lời cảm ơn và xin lỗi.
“Cảm ơn! Tôi không sao, xin lỗi! Phiền bác có thể đợi tôi thêm một chút không?” cô yếu ớt nói, nhận thấy bản thân chẳng còn hơi sức để đứng lên nữa.
“Còn muốn nôn nữa không?”
Một giọng trầm thấp khàn khàn nhưng chất chứa lo lắng bỗng vang lên bên tai cô, làm não bộ nặng trĩu và quay cuồng của cô bất giác nghi ngờ ngẩng lên nhìn.
Có phải do cô quá say không? Tại sao lại cảm thấy giọng nói của bác lái xe trở nên dễ nghe, trở nên giống giọng nói của anh đến vậy?
Ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt xuất hiện trước mắt cô, Ngôn Hải Lam không tự chỠnổi liền bật ra tiếng cười đau đớn.
“Hóa ra không chỉ có giọng nói, mà đến cả dáng vẻ cũng trở thành giống như đúc luôn, mình đúng là say thật rồi, ha ha ha …..” cô lảm nhảm vừa nói vừa cười, nhưng nước mắt lại dâng đầy trong hốc mắt tự bao giờ.
Anh chau nhẹ chân mày, im lặng nhìn cô.
“Khuất Căng! Khuất Căng! Sao anh lại quên em? Sao lại vậy được chứ? ” bàn tay cô nhè nhẹ chạm vào mặt anh, ánh mắt đau đớn xoáy vào anh thì thầm hỏi.
“Chúng ta đã từng yêu nhau, thậm chí từng yêu nhau sâu đậm, anh còn nói sẽ yêu em cả đời, tại sao anh nói quên là quên, lại còn hỏi em là mình có quen không? Sao anh có thể vô tình như vậy, sao có thể chứ? ”
Cô đưa nắm đấm lên, yếu ớt đập liên tiếp lên người anh.
“Em nhớ anh tới vậy chính là không thể nào quên được anh, anh không yêu em thì thôi, sao lại có thể quên em, quên tất cả những gì xảy ra trước đây giữa chúng ta? Khuất Căng! Anh là đồ khốn, đồ khốn… ”
Náo loạn một hồi rồi cuối cùng cũng im lặng, đầu cô cúi xuống, cả thân người bỗng nhiên đổ ập vào trong lòng anh, say tới hoàn toàn không biết gì nữa.
Khuất Căng trầm lắng nhìn người con gái trong lòng anh, cuối cùng cũng chắc chắn cô đúng là có quen anh, nhưng sao có thể vậy được? Trong ký ức anh lại không hề có cô.
Khi chạy ra khỏi quán Bar, không tìm thấy bóng dáng cô đâu, toàn thân anh lúc đó chìm ngập trong cảm giác hoang mang không biết từ đâu tràn đến, anh không biết mình bị làm sao, tại sao không thấy cô anh lại cảm thấy hoang mang, sợ hãi tới vậy, chỉ biết khi thấy cô bước ra từ phía sau cái cây bên lề đường, khi lại xuất hiện trước mặt anh một lần nữa, anh bỗng nhiên có cảm giác tìm lại được thứ đã mất.
Thấy cô lên taxi, anh cũng chẳng do dự liền nhảy lên một chiếc khác theo sau.
Anh không rõ bản thân thực ra đang làm gì, chỉ biết là bất luận như thế nào cũng không để mất dấu cô lần nữa.
Anh muốn biết tên cô, muốn biết cô sống ở đâu, muốn biết làm thế nào cô lại quen anh, còn anh sao chẳng còn chút ký ức nào về cô – có thì cũng chỉ là nỗi nhớ nhung vô định nào đó, và sự sợ hãi sẽ đánh mất cô cứ tầng tầng lớp lớp bao quanh anh.
Bây giờ đáp án đã rõ rồi, thì ra nỗi nhớ và nỗi hoang mang không phải tự nhiên mà có, cô và anh đúng là đã từng yêu nhau, hai người từng yêu nhau? Chuyện này là thế nào, sao anh chẳng nhớ chút gì chứ?
Nhìn cô ngủ vùi trong lòng mình, anh thề nhất định phải tìm hiểu chuyện này cho rõ ngọn ngành.
“Anh chàng đẹp trai! Cậu là bạn trai của cô Ngôn à? ” bác lái xe taxi từ nãy đứng một bên quan sát đôi nam thanh nữ tú hiếm thấy này hồi lâu, cuối cùng cũng không kiềm được tò mò mà hỏi.
Chàng trai này vẻ ngoài đúng là rất đẹp trai, dáng người mạnh mẽ, lồng ngực cùng bả vai rộng lớn, khuôn mặt anh tuấn, còn có một đôi mắt sâu thẳm đến mê người, vậy mới xứng để sánh vai cùng cô Ngôn chứ.
Nhưng đáng chú ý nhất là cậu ta không mảy may để tâm đến cái mùi mà cô Ngôn vừa nôn xong, cũng không quan tâm chính mình cũng bị vây hãm bởi những thứ vừa thốc tháo từ miệng cô, mà chỉ muốn được ở bên cạnh chăm sóc cho cô.
Ôi….. Cảm động quá!
Khuất Căng không trả lời câu hỏi của bác lái xe, chỉ im lặng chăm chú nhìn người trong lòng một lúc, rồi bỗng bế cô lên, đưa cô ra khỏi nơi nồng nặc những thứ khó ngửi.
“Phiền bác đưa chúng tôi về có được không? ”anh nhìn bác lái xe nói.
“Đương nhiên. ” bác lái xe hồ hởi lớn tiếng nói, rồi lại ngưng lại, đưa mắt liếc xuống giầy anh. “Nhưng phiền cậu làm sạch giầy của mình trước khi lên xe nhé?”
Khuất Căng gật đầu, ra sức chà xát giầy mình trên mặt đường, khi chắc chắn vết bẩn dưới đế giầy mình đã được chà sạch mới bế cô ngồi vào trong xe.
“Cô ấy đã cho bác biết địa chỉ chưa? ” sau khi lên xe anh hỏi, thầm nghĩ nếu chưa thì anh sẽ phải đưa cô về nhà anh.
“Tôi rất hay chở cô Ngôn! Cho dù cô ấy không nói, tôi cũng biết cô ấy ở đâu mà, yên tâm. ” bác lái xe đáp.
“Cô ấy có thường uống say vậy không? ”
Không! Đây là lần đầu tiên! Mà cũng làm tôi hết hồn! Không biết cô ấy có chuyện gì không vui, lúc nãy còn vừa khóc vừa cười, làm tôi thấy hơi lo, cô ấy ít khi như vậy lắm, tuy lúc nào cũng trầm lặng ít nói, nhưng lại rất lễ độ, còn trẻ, lại xinh đẹp mà làm được thế thì thật là khó tìm.”
“Tôi thường chở khách, cho nên biết được giới trẻ ngày nay đa phần rất có tham vọng, vẻ ngoài thì thanh cao, đẹp đẽ, nhưng mắc nợ thì như chúa chổm hết cả lượt, nhưng cô Ngôn thì khác hẳn. ” hiếm khi chở được người khách thích nói chuyện, bác lái xe mở miệng nói không ngừng.
“Bác sao biết cô ấy không giống? ”Khuất Căng tò mò hỏi.
“Đương nhiên biết chứ, một năm nay mỗi tuần cô ấy đón xe tôi hai đến ba lần, mỗi lần đều là cô ấy phải ở lại công ty tăng ca rất khuya, không kịp giờ đón xe bus nên mới ngồi taxi về, công việc bận vậy làm gì còn thời gian tiêu xài phung phí chứ? Còn nữa, tôi cũng không thấy cô ấy đeo trang sức đắt tiền gì trên người, túi xách của cô ấy nhìn mãi cũng chỉ có một cái, đâu giống con gái tôi, một tủ túi xách, không biết nó mua lắm thế để làm gì nữa, vẫn chưa tự mình kiếm tiền được mà đã tiêu xài phung phí vậy rồi, đúng là muốn làm tôi tức chết! ”
“Cô ấy thường làm việc rất muộn sao? ”Khuất Căng ngụ ý chuyển lại chủ đề chính.
“Đúng! Thường xuyên. ”
“Công việc của cô ấy bận vậy sao? ”
“Tôi cũng không rõ lắm! Nhưng công ty của cô ấy đúng là rất lớn, rất đẹp, hình như là công ty thương mại gì đó.”
“Cô ấy đã có bạn trai chưa? ”
“Cậu không phải bạn trai của cô Ngôn sao? Tôi tưởng là cậu chứ. ” bác lái xe giật mình quay đầu hỏi.
“Tôi đúng! Nhưng là bạn trai cũ. ” Khuất Căng vuốt nhẹ khuôn mặt mơ ngủ của cô, nhẹ nhàng đáp.
“Bạn trai cũ? Tại sao hai người lại chia tay? Tôi thấy hai người đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi! Rút cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? ”
Tôi cũng rất muốn biết. Câu trả lời từ trong lòng Khuất Căng vang lên.
“Cũng không có gì! Chỉ là lúc trước tôi ở Mỹ, xa quá nên chẳng thể ở bên chăm sóc cho cô ấy được nên chúng tôi quyết định chia tay.” Anh thuận miệng nói đại, một lúc sau, mơ hồ lại thêm vào một câu, “Nhưng mà bây giờ tôi đã trở về rồi! ”
“Ý vậy là cậu sẽ bắt đầu theo đuổi lại cô Ngôn? ” bác lái xe phấn khởi đoán, “Nên ban nãy cậu đã thông qua tôi để dò thăm xem cô Ngôn đã có bạn trai chưa? ”
“Đúng! ” anh thuận nước đẩy thuyền đáp.
“Ha ha ha! Tốt! Tuy tôi và cậu hôm nay chỉ mới gặp lần đầu, nhưng dựa trên kinh nghiệm nhiều năm chở khách nhìn người, tôi cảm thấy cậu rất tốt, nếu có chỗ nào tôi có thể giúp được, thì cứ việc mở lời tôi nhất định sẽ giúp. ” bác lái xe hào phóng cười lớn nói.
“Cảm ơn!”
“Không cần cảm ơn! Chỉ cần đến lúc đừng quên mời tôi uống ly rượu mừng là được.”
“Không thành vấn đề! ” Khuất Căng không do dự đáp. Nói xong mới ngỡ ngàng là mình rất muốn được kết hôn với cô, nhưng bây giờ cả tên cô là gì anh cũng không biết.
“Rồi! Đến rồi đây! ” bác lái xe cho dừng xe lại.
Anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, chỉ thấy xe đang đỗ trước cổng ra vào của một tòa nhà chung cư lớn.
“Bao nhiêu tiền? ” thu hồi ánh mắt, anh hỏi bác lái xe.
“550 đồng ” thời gian ngừng lại bên đường nôn tốn không ít tiền đâu (theo mình biết thì bên Trung Quốc, khi ngồi taxi mà xe dừng lại với bất cứ lý do gì bao gồm cả kẹt xe, thì đồng hồ tính tiền vẫn nhảy như thường)
Khuất Căng lấy từ trong bóp ra 1000 đồng đưa cho bác lái xe. “Không cần trả lại đâu!”
“Sao lại thế được? Phần tiền lẻ tôi có thể nhận, giấy bạc thì không được, trả lại cho cậu 400 đồng, còn lại 50 đồng thì xem như tôi tham lam chút. ” bác lái xe vừa nói vừa rút ra 4 tờ giấy bạc mệnh giá 100 đưa anh.
Khuất Căng cườiỉm một cái, đành nhận lại tiền, “Cảm ơn! ” nói xong anh đẩy cửa ra xuống xe, lấy túi xách để trên xe của cô đeo lên vai, tiếp đó cong người bế cô ra khỏi xe.
“Cô Ngôn ở Lô D, lầu 7, phòng số 2. ” bác lái xe nhiệt tình xuống xe đóng lại cửa xe dùm anh liền nói.
“Cảm ơn! ” Khuất Căng tiếp tục nói cảm ơn.
“Không cần cảm ơn! Khi cần dùng xe thông báo một tiếng là được, tên tôi là Trương Hữu Tài. ” bác lái xe nở một nụ cười toe, “Cậu mau vào đi, tuy cô Ngôn gầy vậy, nhưng bế quá lâu tay cũng sẽ mỏi đó. ”
Khuất Căng gật đầu, quay người bế bà xã tương lai của anh đi vào cổng lớn của toà chung cư.