“Mẹ! mẹ đến lúc nào vậy, sao không báo con biết trước? ”
Nhận được lời nhắn để lại của mẹ, Khuất Căng lập tức lái xe đến khách sạn mẹ mình ở, định đón mẹ về nhà, tuy là anh không hề muốn rời khỏi tòa cao ốc của Hải Lam dọn về nhà, nhưng do mẹ đã đến rồi, anh sao có thể để mẹ một mình ở trong căn nhà rộng 50 m2? cho nên tốt nhất là dọn về nhà.
Nhưng mà còn may cái là từ giờ đến ngày cưới của anh với Hải Lam không hơn 1 tháng, khoảng thời gian này anh đành miễn cưỡng chịu đựng chút vậy.
“Mẹ! hành lý của mẹ đâu rồi? ”
Không nhìn thấy trong phòng, anh mở tủ áo của khách sạn ra, thì thấy hành lý của mẹ đã được lấy ra, sắp xếp gọn gàng để trong tủ.
“Mẹ! sao mẹ lại lấy đồ ra hết vậy? trước đây con chẳng phải đã có nói trước với mẹ trong nhà có phòng ẹ, mẹ muốn về Đài Loan chơi lúc nào cũng có thể qua mà, không cần ở khách sạn? ”
Khuất Căng nhìn mẹ mình, mới phát hiện sắc mặt của bà có chút không ổn, giống như đang tức giận.
“Mẹ! mẹ sao vậy? ” anh đi đến sô pha ngồi xuống cạnh mẹ.
“Mẹ không tán thành cuộc hôn nhân này. ” bà Khuất bỗng lạnh lùng nói.
Anh cùng lúc ngây ra. “Mẹ! mẹ vừa nói gì? ”
“Mẹ không tán thành cuộc hôn nhân này, con không thể cưới cái người con gái họ Ngôn đó được ” bà ngẩng đầu lên, một vẻ mặt kiên định nhìn con trai.
Khuất Căng ngây ra như gà gỗ nhìn mẹ mình, cơ bản không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
“Mẹ! mẹ bị làm sao vậy? lúc trước mẹ nghe điện thoại biết tin con sẽ kết hôn không phải là rất vui mừng sao? tại sao bây giờ lại thay đổi thái độ vậy?” anh trầm lặng ngẫm nghĩ một lúc, hoài nghi hỏi mẹ Khuất.
“Đó là vì mẹ không biết con sẽ cưới loại con gái đó! ” mẹ Khuất nén không nỗi kích động nắm chặt đôi tay.
“Loại con gái đó? ” anh bất giác kép đôi mắt lại, trầm giọng hỏi.
“Một người con gái đã có con gái riêng! ”
“Mẹ! Mẹ nghe được chuyện này từ đâu vậy? ” anh ngây ra một lúc chau mày hỏi.
“Thì ra con đã sớm biết trước chuyện này rồi, vậy mà vẫn chịu cưới người con gái đó, A Căng! con thật là làm cho đau lòng và thất vọng quá. ” bà Khuất đau lòng nói.
“Sự việc không như mẹ nghĩ vậy đâu, mẹ! Hải Lam cô ấy —”
“Không phải như vậy thì là thế nào? ” bà kích động cắt ngang lời anh, “một người con gái lại có đứa con gái riêng, sao con lại có thể thích được chứ? cách sống không kiểm điểm, đời tư loạn xạ bát nháo — ”
“Mẹ! ” Khuất Căng nén không nỗi lớn tiếng cắt ngang lời mẹ Khuất, “Hải Lam không phải loại người như mẹ đang nói, mẹ gặp còn chưa gặp qua cô ấy, sao lại nói cô ấy như vậy? ”
“Mẹ nói sai sao? một người con gái có đứa con gái riêng….”
“Đứa con gái riêng đó là con gái ruột của con. ”
Bà Khuất cứng họng kết lưỡi nhìn con trai, lộ ra vẻ mặt ngớ ngẩn. “A Căng! con … con vừa nãy nói gì? ” bà chầm chậm đưa tay áp trước ngực, giọng run run hỏi.
“Con gái mà Hải Lam sinh là con gái ruột của con, cũng là cháu gái của mẹ, Mẹ! ”
Bà vẫn ngây ra nhìn con trai, một lúc không thể lý giải anh đang nói gì.
Con gái ruột? cháu gái? chuyện này sao có thể là sự thật được, con trai bà chỉ mới đến Đài Loan một thời gian ngắn thôi mà, căn bản là không thể nào.
“A Căng! con xác định chưa? việc này …”
“Hải Lam là người bạn gái con quen trước khi xảy ra tai nạn giao thông 4 năm trước, và cũng là người con gái duy nhất trong đời con thật sự yêu. ”
Mẹ Khuất bỗng lộ ra vẻ kinh hãi, “4 năm trước? là cô gái đó ….”
“Mẹ! Mẹ nói gì? trước đây mẹ có quen biết Hải Lam, gặp qua cô ấy rồi sao?”
“Không ….”
“Mẹ! Mẹ đã gặp cô ấy đúng không? ” Khuất Căng bỗng nắm lấy tay mẹ Khuất, lớn tiếng hỏi.
Tâm trạng bất an không biết phải làm sao cho tốt của bà đã thừa nhận tất cả.
“Mẹ! là khi nào vậy? mẹ biết cô ấy, gặp cô ấy khi nào vậy, sao từ đó tời giờ mẹ không hề nói với con chuyện về cô ấy? tại sao? ” anh kích động truy vấn.
“Mẹ không quen biết cô ấy….”
“Mẹ — ”
“Mẹ thật không quen cô ấy mà — ban dầu cũng là nghe cha con nói. ” bà Khuất do dự mở lời. “cha con nói con bị người con gái yêu thích phù phiếm xa hoa, xài tiền như nước làm hư hỏng, cho nên cha con đã dùng một số quan hệ đóng hết tất cả tài khoản ngân hàng của con để ép con về nhà, một mặt cũng là muốn con nhìn rõ người con gái đó thích chỉ là tiền của con thôi, hết tiền rồi thì cái gì cũng không còn. ”
“Quả nhiên không lâu sau đó con đã quay về, nhưng lại cãi nhau một trận với cha con, còn nói con sẽ cưới cô ta, con làm cha con tức đến bệnh tim tái phát, còn con thì tức giận xông ra khỏi nhà không lâu, thì truyền về tin xảy ra tai nạn, tai nạn làm con mất đi ký ức của gần 2 năm trước, cha con cảm tạ ông trời, vì những mâu thuẫn giữa 2 cha con bắt đầu cũng gần 2 năm trước mới xảy ra. ”
“Sau đó mọi người đã nói dối một số chuyện, để không khí gia đình trở lại tình trạng vui vẻ như trước, và cũng quên người con gái đó đi, nhưng khoảng độ qua 1 năm sau đó, bỗng có một cô gái trẻ tìm đến tận nhà chỉ rõ là muốn gặp con. ” lúc đó, ngữ khí của bà có chút bất an: “mẹ đã nói dối cô ta một số câu. ”
“Mẹ nói dối cô ấy việc gì, mẹ? ” Khuất Căng gấp rút hỏi. Một năm sau, đúng thời gian cô bỗng bỏ cuộc quyết định từ bỏ anh.
Bà do dự một lúc, mời chầm chậm tiếp tục, “mẹ nói con không muốn gặp cô ấy, nói là cô ấy chỉ là một trong rất nhiều cô bạn gái của con, con đối với cô ấy không phải thật lòng, con không muốn gặp cô ấy đó là chứng minh tốt nhất, muốn cô ấy quên con đi. ”
Vẻ mặt Khuất Căng trở nên kinh hãi nhợt nhạt, cùng lúc liền ngồi thẳng xuống sô pha. Đây là nguyên nhân trước giờ anh nghĩ hoài cũng không thông, thì ra …..
“Mẹ xin lỗi! A Căng! ” mẹ Khuất khuôn mắt đỏ lên áy náy.
“Sao mẹ lại làm như vậy? ”
“Mẹ tưởng là cô ấy không phải người tốt …..”
“Mẹ thật chất chẳng quen cô ấy, dựa vào đâu mà lại nghĩ vậy? ”
“Mẹ …. là nghe cha con nói, hơn nữa thời gian đó con quả thật xài rất nhiều tiền, mẹ tưởng…”
“Tưởng cô ấy lại đến gạt tiền? cô ấy muốn gạt tiền sao lại đợi tới 1 năm? cô ấy muốn gạt tiền sao lại không dẫn con gái theo? cô ấy muốn gạt tiền chỉ tới có một lần rồi thì không đến nữa? sao mẹ đến cả hỏi con cũng không mà lại nói lung tung vậy, sau đó lại có thể xem như không có chuyện gì xảy ra hết, sao mẹ lại có thể? ”
“Mẹ xin lỗi! A Căng! ”
Ngoài câu này ra, bà không biết bản thân có thể nói gì nữa, có trách thì trách lúc đầu bà toàn tâm toàn ý muốn bảo vệ con trai mà mờ cả đôi mắt, nên mới để con cháu của Khuất gia lưu lạc bên ngoài, nếu bà không hồ đồ như vậy thì tốt quá, như vậy cha của Khuất Căng trước lúc bệnh mất ít nhất cũng thấy được cháu gái, ôm được cháu gái.
“A Căng! mẹ thật không biết cô ấy đã sinh một đứa con gái cho con, cô ấy không có nói. Cô ấy đúng là đã sinh đứa con gái? ” bà bỗng cảm thấy khó mà tin được, cô đúng là có một đứa con gái? đó là thật sao?
Khuất Căng bị đả kích quá lớn lắc lắc đầu, cái gì cũng không muốn nói đứng lên rời đi.
“A Căng! ” bà Khuất hoang mang đứng lên kéo lấy tay con trai, “con muốn đi đâu? ”
“Mẹ để con yên tĩnh một mình, mẹ! con bây giờ không có cách bỏ qua ẹ! ”
“A Căng ….”
“Con xin lỗi! ” gỡ đôi tay khẩn thiết của bà Khuất ra, anh không quay đầu lại chuyển người rời đi.
***
Khi vừa nhìn thấy chiếc xe mang biển số quen thuộc RX340 dừng dưới công ty, Ngôn Hải Lam bỗng dừng bước chân lại ngây ra một lúc.
Đó là chiếc xe của Khuất Căng? anh chẳng đã nói là đi đón mẹ về nhà, hôm nay không thể đến đón cô tan ca được? sao giờ lại đến, cũng không có gọi điện báo cô biết một tiếng? nếu hôm nay cô không có tăng ca, thì hai người họ chẳng sẽ không gặp nhau rồi sao?
Đây đúng là xe của anh không sai?
Mang một chút hoài nghi không xác định, cô hướng đến chiếc xe đang dừng bên đường, xác nhân lại biển số có sai không trước đã, rồi sao đó mới đưa tay mở cửa xe.
Bị khóa?
Lần đâu tiên mở cửa xe của anh mà lại bị khóa, Ngôn Hải Lam tiếp tục ngây ra lần nữa, cùng lúc áp mặt vào kính xe, muốn xem anh có trong xe không, hay là có việc đã xuống xe rồi.
Anh ở trong xe, cả người tựa lên tay lái. Là ngủ quên rồi à? anh đã ở đây đợi cô bao lâu rồi?
Cô đưa tay gõ lên của kính xe, cất giọng gọi: “Khuất Căng! ”
Cũng may người trong xe không có ngủ quên, cô vừa gõ cửa kính, anh liền tỉnh. Khuất Căng ngẩng đầu lên nhìn thấy cô đứng bên ngoài cửa xe đã khóa, lập tức đưa tay mở khóa cửa ra, để cô có thể mở cửa lên xe.
“Anh sao vậy? không phải đã nói là đi đón mẹ anh sao? anh đã đợi lâu chưa? sao lại không gọi điện báo em biết một tiếng vậy? ” cô vừa vào xe vừa hỏi, không chú ý đến dáng vẻ anh có chút kỳ lạ, anh từ đầu đến cuối không hề lên tiếng cũng không có dáp lại cô, khi đó cô quay đầu nhìn anh mới phát hiện ra.
“Sao vậy? ” sắc mặt anh rất khó coi, vừa nhợt nhạt lại tiều tụy.
Anh vẫn không nói câu nào, liền dang tay ôm lấy cô vào lòng, là ôm rất chặt rất chặt.
“Khuất Căng? ” cô lo lắng gọi anh, không biết anh thực ra bị sao vậy.
“Xin lỗi! ” anh bỗng nói lời xin lỗi, giọng nói hiện rõ vẻ khàn khàn nghẹn ngào làm cô sững sốt.
“Sao vậy, sao lại xin lỗi em? ” cô tỏ vẻ không hiểu nhẹ giọng hỏi, vặn vẹo muốn ngẩng đầu lên nhìn anh, anh lại ôm chặt hơn tựa cô vào giữa cổ, không để cô ngẩng đầu lên.
“Mẹ anh làm tổn thương em! ”
“Cái gì? ”
“Năm đó em đến tìm anh, gạt em nói anh không muốn gặp em là mẹ của anh. ”
Ngôn Hải Lam lúc này ngây ra. “Mẹ ….. anh? ”
“Mẹ tưởng em là vì tiền mà tiếp cận anh, cho nên vì để đuổi em đi, mẹ nói dối tất cả. ” anh nhè nhẹ gật đầu, tiếp giọng nói. “mẹ không có nói anh nghe chuyện này, ngay cả đến nhắc cũng không, vì vậy anh không hề biết là em có đến tìm anh, không biết em đã đợi anh 1 năm qua, kết quả đợi được lại là …” ngữ âm của anh bỗng im bặt, không thể nói tiếp được nữa.
Giống như có thể cảm nhận được nỗi thương tâm, hối hận, đau lòng xuất ra từ trong tim anh, Ngôn Hải Lam dang tay ôm lại anh, nhè nhẹ vỗ về anh.
“Tất cả đã qua đi rồi, hiện tại mình lại ở bên nhau, rất hạnh phúc, như vậy mới là quan trọng không đúng sao? ”
Anh lại ôm cô chặt thêm nữa, không nói câu nào.
“Khuất Căng! Mẹ anh đâu?”Cô im lặng để anh ôm vài phút sau mới mở lời hỏi.
“Ở khách sạn! ” anh trầm lặng một hồi mới đáp.
“Khách sạn?! ” cô ngạc nhiên lập lại, lấy tay đẩy anh ra, “anh chẳng phải đón bác về nhà sao? tại sao bác lại còn ở khách sạn? ”
Trong màn đêm tỉnh lặng anh nhìn cô không lời, cô nhìn không thấu được biểu tình của anh.
“Khuất Căng? ”
“Sao em lại không hận cũng không trách mẹ, lại dễ dàng bỏ qua ẹ? ” anh lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, khàn giọng nói.
“Đại khái là do hận người khác không phải là chuyên môn của em. ” cô nói đùa đáp lại.
Anh dao động nhìn khuôn mặt ôn nhu của cô, cảm giác tâm trạng tức giận, oán hận, thương tâm, hối hận, đau lòng, từ từ bị bao phủ trong tình cảm dịu dàng.
Ngôn Hải Lam đưa tay phủ lên cánh tay của anh đang nhẹ vuốt mặt cô, kéo đến bên môi nhè nhẹ hôn lên.
“Thực sự đúng ra phải nói là, do em yêu anh, do đó là mẹ của anh. ” cô nhìn vào đôi mắt của anh, dịu dàng mỉm cười.
Do lời nói của cô nhịp tim trong cơ thể mạnh mẻ tăng tốc, Khuất Căng rung động nhìn cô, hồi lâu không nói nên lời.
“Sao lại ngây ra vậy? ” cô đụng nhẹ lên mặt anh mĩm cười nói.
“Nói lại lần nữa! ” anh bất giác nắm lấy tay cô, khàn giọng yêu cầu.
“Nói cái gì? ” cô ngớ ra.
“Câu ban nãy đó! ”
“Ban nãy? ” cô chớp đôi mắt, bỗng nhiên mỉm cười ngộ ra. “em yêu anh! ”
“Nói lần nữa! ”
“Em yêu anh!”
“Nói lần nữa! ”
“Em yêu anh!”
“Nói lần nữa! ”
“Anh thực ra muốn em nói bao nhiêu lần? ” cô nhịn không được mở lời kháng nghị.
Anh dịu dàng nâng mặt cô lên, lấy ngón cái vuốt ve khuôn mặt cô, sau đó nghiêng người ôm cô một cái lại cái nữa, mới ngẩng đầu lên thấm đậm tình cảm nhìn cô, khàn giọng yêu cầu: “nói lần nữa thôi! ”
Cô nghe mà nén không nỗi nở ra nụ cười, nụ cười đó rất đẹp rất đẹp, đẹp đến làm anh thất thần.
“Em yêu anh! ” cô thâm tình nói.
Cổ họng của Khuất Căng cứng lên, không thể nói câu nào chỉ đành hôn cô, hôn cô dịu dàng, luyến ái lại thâm tình.
Cám ơn em yêu anh. Trong lòng anh nói với cô.
***
Gia trưởng hai bên gặp mặt, hôn lễ đơn giản ban đầu bỗng trở nên phức tạp lên.
Thực ra thì không thể nói vậy chỉ là thanh niên trẻ tuổi thì thích đơn giản, như các tiền bối lại thích nhộn nhịp, cho nên cuối cùng quyết định hôn lễ sẽ cử hành cùng 1 ngày không đổi, thay đổi chỉ là nơi đãi tiệc từ sản trong nhà hàng thành thao trường, từ 50 bàn thành 100 bàn.
Cho nên lầu trên gọi lầu dưới, ba thì gọi mẹ, mọi người đều gộp lại hết!
Ngày cưới, con gái của Ngôn Hải Lam cũng là lần đầu ra mắt, đẹp như búp bê baby lấy được lòng các chú, các bác, các dì, làm ọi người lúc đó quên hẳn chuyện con gái riêng đi, chỉ có Tiêu Mỹ Linh, Lý Tịnh Doanh và Trần Huệ Tình 3 người trong lòng vẫn chưa cam tâm, cố ý nhắc mọi người nhớ lại chuyện đó.
Sao ông trời lại có thể bất công vậy chứ, lại để Ngôn Hải Lam câu được một người đẹp trai giàu có, đến cả con gái của cô cũng quá là xinh đẹp, người thấy người yêu, như vậy đúng là làm ai cũng phải đố kỵ, thật là không công bằng!
“A! là 3 cô đây rồi! ”
Bỗng nghe tiếng gọi, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy mẹ của phó chủ tịch đang đi đến chổ họ, Tiêu Mỹ Linh 3 người họ toàn thân cứng hết lại.
Trời ạ! sao mà họ lại xui đến vậy, 100 bàn tiệc đông khách như vậy, sao lại có thể để họ gặp phải người không nên gặp vậy? họ tiêu rồi!
“Bác! bác gái! ” Tiêu Mỹ Linh cứng họng nói.
“Các cô cũng đến rồi! tôi lúc nào cũng muốn cám ơn các cô hôm đó đã mời tôi ăn cơm, hôm đó đúng là cám ơn các cô lắm, cám ơn! ” bà Khuất vẻ mặt vui vẻ tươi cười, nói lời cảm tạ.
Tiêu Mỹ Linh thận trọng nhìn bà, không xác định được có phải bà đang châm biếng họ không.
“Ngoài ra còn một việc nữa tôi muốn nói với các cô, đó là liên quan đến Baby — cũng là chuyện con gái riêng của Hải Lam. Thực ra Baby cũng là con gái của con trai tôi, con gái ruột, cũng là cháu gái của tôi, việc này cũng trách tôi già hồ đồ, 3 năm trước đã tách đôi uyên ương, cố chấp chia rẻ nhân duyên của họ, làm cho Baby phải mang dang nghĩa con riêng ra đời, cũng may ông trời có mắt, không để cho bà già hồ đồ này tiếp tục phạm sai nữa. ”
“Việc tôi muốn nói chỉ có bấy nhiêu thôi, Hải Lam là cô gái tốt, con dâu tốt, người mẹ tốt, các cô đừng nghe những lời bàn tán hàm hồ, những lời đó không phải thật đâu, người lan truyền những lời hàm hồ đó đều kẻ không có đức, sẽ có báo ứng đó. Thôi được rồi! các cô chút nữa nhớ ăn nhiều chút, tôi còn phải đi chào hỏi khách khứa nữa. ”
Vỗ vỗ họ lại vẫy vẫy tay, bà Khuất đến rồi lại đi rất nhanh, một lúc đã mất bóng trong cả rừng khách mời.
Bọn người Tiêu Mỹ Linh đứng tại chổ ngây ra, biểu cảm vẫn kinh ngạc ngơ ngác.
“Là lỗ tai tôi bị vấn đề phải không? các cô có nghe được không? ” Tiêu Mỹ Linh hỏi.
“Thì ra 3 năm trước họ đã quen nhau rồi, không, đúng hơn là 4 năm trước đã rồi! ” Trần Huệ Tình ngơ ngác nói.
“Nghĩ theo hướng tốt, tụi mình tuy thất bại nhưng cũng vinh quang, ai mà biết được Hải Lam đã ra tay với phó chủ tịch trước tụi mình 4 năm đâu chứ? tuy thất bại nhưng vinh quang. ”
3 người họ do dự một hồi, cùng lúc nhìn nhau, lại cùng gật đầu, sau đó biểu cảm đồng thanh “không sai! thất bại vinh quang. ”
***
Không cho ai có cơ hội quậy tân phòng, Khuất Căng bình yên bế cô dâu của anh vào động phòng, ngày này đối với họ cũng đã trễ đúng 4 năm rồi.
Anh để cô dâu xuống giường, im lặng ngồi bên cạnh cô ngắm nhìn cô dâu của mình.
Đi đi lại lại cả một ngày, lớp trang điểm trên mặt cô sớm đã phai rồi, chỉ còn lại những lớp phấn nứt nẻ, nhưng vẫn là cô dâu đẹp nhất mà anh từng gặp qua.
Cô dâu của anh, bà xã của anh.
“Bà xã! ” anh cảm động gọi, “từ hôm nay trở đi em là vợ của anh. ”
“Và anh là chồng em. ” Ngôn Hải Lam mỉm cười đáp lại.
“Bà xã! ” phản ứng của cô làm anh nhịn không được lại gọi thêm lần nữa.
“Ông xã! ” cô lại tiếp tục phản hồi lại tiếng gọi của anh.
Khuất Căng bỗng lúc nhắm mắt lại, giống như khó mà thừa nhận thời khắc cảm giác được hạnh phúc này.
“Mình đúng là kết hôn rồi đúng không? ” anh mở mắt nhìn cô hỏi, cảm giác hạnh phúc hiện tại không giống sự thật.
Cô mỉm cười nghiêng người hôn anh, “là thật đó! ”
“Nếu như đây chỉ là một giấc mơ, thì nhất định đừng có gọi anh tỉnh giấc. ” anh thì thào cũng nghiêng người hôn lại cô.
Cô nén không được nhẹ cười lên đáp lại nụ hôn của anh, một lúc sau, nụ hôn của anh càng lúc càng sâu, cô lấy tay đẩy ra.
Khuất Căng ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Em phải đi tắm! lớp trang điểm trên mặt làm em cảm thấy giống như đang đeo cái mặt nạ vậy, keo xịt tóc trên đầu giống như đang đội tóc giả. ” Ngôn Hải Lam nói.
“Được! anh tắm cho em! ” anh nhìn cô một lúc, theo đó gật đầu.
Cô bỗng trợn tròn đôi mắt, sắc mặt nhanh chóng ửng đỏ lên.
“Em tự mình tắm! ” nói xong cô đúng dậy hướng về phía phòng tắm, không ngờ anh từ đằng sao đuổi lên, bỗng quàng lấy eo bế cô lên.
“Khuất Căng! ” cô vừa cười vừa kêu lên.
“Anh tắm cho em! ” anh khẩn thiết nói lại, đáy mắt hiện rõ không hề che đậy mục đích và dục vọng. Cô lúc đó cảm nhận được nhịp tim mình tăng nhanh, ngay cả hít thở cũng vậy.
“Anh lòng dạ bất lương! ” cô nhìn anh khàn giọng nói.
“Để biểu hiện công bằng, anh không ngại em đối với anh cũng lòng dạ bất lương. ” vẻ mặt anh mờ ám nhìn cô cười.
“Dê xồm! ” cô bất giác lấy tay đấm nhẹ anh một cái.
“Anh cái gì cũng chưa làm dê ở đâu chứ? ” anh vô tội mếu môi, bế cô đi vào phòng tắm.
“Tư tưởng! ” cô chỉ đầu anh.
“Tư tưởng? ” anh nhìn cô ánh mắt bỗng trở nên mờ ám hơn, “sao em biết được anh đang nghĩ gì? ”
“Nghĩ cũng biết! ”
“Nói nghe thử! ”
“Không! ” cô nhanh chóng cự tuyệt.
“Vậy anh nói? ”
“Không! ” cô la lên, nhưng anh không để tâm đến, tự nói ra những việc muốn làm với cô.
“Anh muốn tắm cho em! dùng tay vuốt ve từng inch trên làn da toàn thân em, dùng môi hôn lên chúng. ” anh khàn giọng nói với cô ; “anh muốn làm tất cả với em, chiếm đoạt em trong phòng tắm, để em cưỡi trên người anh …..”
“Đừng nói nữa! ” cô bỗng lấy tay bịt chặt miệng anh lại, khuôn mặt ửng đỏ lên ngại ngùng lại mê người.
Anh để cô xuống, hôn lên bàn tay đang để trên miệng anh trước, mới lấy tay gỡ tay cô ra.
“Đúng! đừng nên nói, chúng ta nên làm! ” anh nhìn cô với ánh mắt nóng bỏng, khàn giọng nói. “tối nay là đêm tân hôn của chúng ta, bởi vì một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, chúng ta không nên nói, nên làm!” nói xong, anh liền hôn cô.
Đúng vậy! Bởi vì một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng —
Hư! Đừng quấy nhiễu họ.
Đám cưới vui vẻ!
Vài việc trong cuộc sống
Tựa tựa tựa…..đã quá lâu không có biết nên viết lời tựa cảm nhận thế nào.
Uhm! để tôi nghĩ thử xem tại sao lại như vậy?
Thứ 1, do cuối năm quá bận phải gấp rút hoàn thành dự thảo công việc liên quan, trong đầu ngoài chứa các tình tiết ra thì không thể nét thêm cái nào khác nữa, cho nên mới như vậy
Thứ 2, do cuối năm quá bận phải cấp rút hoàn thành dự thảo công việc liên quan, hoàn thành dự thảo rồi đánh cắp chút thời gian thư giản não từ chối tiếp tục làm việc, cho nên mới như vậy
Thứ 3, do cuối năm quá bận phải cấp rút hoàn thành dự thảo công việc liên quan….
Xong rồi, thật ra những lý do này chỉ là diện cớ, chỉ là bản thân đang trách móc thôi, do sau khi hoàn thành xong cuốn dự thảo này thì không được ngừng mà phải tiếp tục làm cuốn sau, cho nên trong lòng có chút buồn bực mới phát điên ở đây, đừng quan tâm tôi 1
…
Gần đây nhận được thông báo hỷ sự của một người bạn, cảm giác không biết là nên vui cho cô ta hay nên lo lắng
Cô ta và bạn trai đã quen nhau nhiều năm rồi, một người công tác ở ngoài bắc, một người công tác trong nam, tiêu chuẩn của hình thức yêu nhau mà bên nhau thì ít xa nhau thì nhiều. Loại yêu nhau như vậy mà muốn lâu dài, nói thật chứ đúng là có chút khó, đi đến hôn nhân thực không dể, đáng lẻ nên nói câu chúc mừng mới đúng.
Nhưng mà biết nói sao giờ?
Huyên tuy không hiểu được tình cảm của hai người đó sân đậm đến độ nào, nhưng trong thời gian mấy năm họ quen nhau thì thường nghe bạn mình bất lực than vãn mối tình này, chưa nói tới nhiều lần gần như đi đến 2 chữ chia tay, kết quả kéo dài đến 3,4 (hay 5,6 năm?) sau, họ vẫn quyết định bước lên giáo đường. Như vậy làm cho Huyên không thể không nghi ngờ họ có đúng là thật lòng muốn có một gia đình,hay chỉ là do đã đến tuổi nên mới kết hôn? vì hai người đã ngoài 30 rồi, người kia gần 40 thì phải.
Nhưng mà làm Huyên lo lắng nhất là, hai người họ không có mở tài khoản cũng không có của để, hơn nữa sau khi đã quyết định kết hôn, thì mới gấp rút đi tìm nhà để làm phòng tân hôn. Quyết định như vậy, cuộc sống như vậy, nói thật, Huyên chỉ có thể bội phục dũng khí của họ, nhưng cá nhân thật tình thì không có cách đồng ý
Nhưng mà đó cũng là quyết định của họ, cuộc sống của họ, không phải Huyên, cho nên đứng ở cương vị người bạn tôi vẫn phải chân thành nói lời chúc mừng đến họ, chúc hai người đám cưới vui vẻ.
…
Cuộc sống đối với Huyên thì cũng tự nhiên giống như hô hấp vậy, và cũng không thấy mình khác với ai hết, nhưng gần đây rất kỳ lạ, bỗng nhiên phát hiện Huyên đúng là có điểm không giống mọi người.
Một ngày, Má Huyên gọi trong bếp hình như chảy nước, Huyên khom người xuống kéo bản cao su của chổ chảy nước thềm dưới ra kiểm tra, Má Huyên hết hồn nhảy dựng lên la to: “sao con lại biết mấy thứ này? ”
Huyên nhún vai nói: “con cũng không biết, đại khái làở đâu đã thấy qua rồi.”
Má Huyên vẫn khuôn mặt như nhìn thấy quái vật nhìn Huyên
Còn có một ngày, chị họ của Huyên ở IEKA có mua một cái tủ lắp ráp rất cao quý nhưng rất mắc về, sau khi làm cho cả người đổ đầy mồ hôi, cũng ráp được cái cửa tủ mắc nhất khó ráp nhất vào, nhưng chỉnh thế nào cũng không ngay, đến chú của Huyên cũng quyết đinh bỏ cuộc.
Đứng trong cả đóng náo nhiệt Huyên cũng nhịn không nổi liền nói: “để con làm” sau đó cầm tu vít lên khom người xuống chỉnh, chỉnh đây một chút, 1 phút đã xong!
Cô em họ của Huyên lúc đó lộ ra vẻ mặt thông suốt, sau đó hô to tuyên bố: “sau này những việc này cứ giao cho chị là ok!”
Huyên lúc đó không lời.
Tóm lại, mỗi việc sẽ phát sinh ra không giới hạn của nó, khi Huyên cho là việc bình thường đó mọi người đều biết, đến khi người khác nhìn thấy đụng tay vào, cũng sẽ biết thành một loại nhiệm vụ khó có thể hoàn thành
Làm ơn, có đúng là khó vậy không? Huyên đúng là khác người sao?
Không, không phải như vậy.
Mọi người chắc có nghe qua câu nói, đó là “thế gian không việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền”
Thật ra chỉ cần bỏ chút tâm trí ra, nhẫn nại nhiều chút, cuộc sống sẽ không có việc gì mà tôi bạn không làm được, chính xác là mọi người đều có một bộ não, một đôi tai, 2 con mắt, 1 đôi tay không đúng sao? Nghĩ nhiều, nghe nhiều, làm nhiều, dưới sự tích luỹ kinh nghiệm, bất luận làm cái gì cũng sẽ có sự tiến bộ.
Vậy chúng ta cùng nỗ lực.
Nhận được lời nhắn để lại của mẹ, Khuất Căng lập tức lái xe đến khách sạn mẹ mình ở, định đón mẹ về nhà, tuy là anh không hề muốn rời khỏi tòa cao ốc của Hải Lam dọn về nhà, nhưng do mẹ đã đến rồi, anh sao có thể để mẹ một mình ở trong căn nhà rộng 50 m2? cho nên tốt nhất là dọn về nhà.
Nhưng mà còn may cái là từ giờ đến ngày cưới của anh với Hải Lam không hơn 1 tháng, khoảng thời gian này anh đành miễn cưỡng chịu đựng chút vậy.
“Mẹ! hành lý của mẹ đâu rồi? ”
Không nhìn thấy trong phòng, anh mở tủ áo của khách sạn ra, thì thấy hành lý của mẹ đã được lấy ra, sắp xếp gọn gàng để trong tủ.
“Mẹ! sao mẹ lại lấy đồ ra hết vậy? trước đây con chẳng phải đã có nói trước với mẹ trong nhà có phòng ẹ, mẹ muốn về Đài Loan chơi lúc nào cũng có thể qua mà, không cần ở khách sạn? ”
Khuất Căng nhìn mẹ mình, mới phát hiện sắc mặt của bà có chút không ổn, giống như đang tức giận.
“Mẹ! mẹ sao vậy? ” anh đi đến sô pha ngồi xuống cạnh mẹ.
“Mẹ không tán thành cuộc hôn nhân này. ” bà Khuất bỗng lạnh lùng nói.
Anh cùng lúc ngây ra. “Mẹ! mẹ vừa nói gì? ”
“Mẹ không tán thành cuộc hôn nhân này, con không thể cưới cái người con gái họ Ngôn đó được ” bà ngẩng đầu lên, một vẻ mặt kiên định nhìn con trai.
Khuất Căng ngây ra như gà gỗ nhìn mẹ mình, cơ bản không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
“Mẹ! mẹ bị làm sao vậy? lúc trước mẹ nghe điện thoại biết tin con sẽ kết hôn không phải là rất vui mừng sao? tại sao bây giờ lại thay đổi thái độ vậy?” anh trầm lặng ngẫm nghĩ một lúc, hoài nghi hỏi mẹ Khuất.
“Đó là vì mẹ không biết con sẽ cưới loại con gái đó! ” mẹ Khuất nén không nỗi kích động nắm chặt đôi tay.
“Loại con gái đó? ” anh bất giác kép đôi mắt lại, trầm giọng hỏi.
“Một người con gái đã có con gái riêng! ”
“Mẹ! Mẹ nghe được chuyện này từ đâu vậy? ” anh ngây ra một lúc chau mày hỏi.
“Thì ra con đã sớm biết trước chuyện này rồi, vậy mà vẫn chịu cưới người con gái đó, A Căng! con thật là làm cho đau lòng và thất vọng quá. ” bà Khuất đau lòng nói.
“Sự việc không như mẹ nghĩ vậy đâu, mẹ! Hải Lam cô ấy —”
“Không phải như vậy thì là thế nào? ” bà kích động cắt ngang lời anh, “một người con gái lại có đứa con gái riêng, sao con lại có thể thích được chứ? cách sống không kiểm điểm, đời tư loạn xạ bát nháo — ”
“Mẹ! ” Khuất Căng nén không nỗi lớn tiếng cắt ngang lời mẹ Khuất, “Hải Lam không phải loại người như mẹ đang nói, mẹ gặp còn chưa gặp qua cô ấy, sao lại nói cô ấy như vậy? ”
“Mẹ nói sai sao? một người con gái có đứa con gái riêng….”
“Đứa con gái riêng đó là con gái ruột của con. ”
Bà Khuất cứng họng kết lưỡi nhìn con trai, lộ ra vẻ mặt ngớ ngẩn. “A Căng! con … con vừa nãy nói gì? ” bà chầm chậm đưa tay áp trước ngực, giọng run run hỏi.
“Con gái mà Hải Lam sinh là con gái ruột của con, cũng là cháu gái của mẹ, Mẹ! ”
Bà vẫn ngây ra nhìn con trai, một lúc không thể lý giải anh đang nói gì.
Con gái ruột? cháu gái? chuyện này sao có thể là sự thật được, con trai bà chỉ mới đến Đài Loan một thời gian ngắn thôi mà, căn bản là không thể nào.
“A Căng! con xác định chưa? việc này …”
“Hải Lam là người bạn gái con quen trước khi xảy ra tai nạn giao thông 4 năm trước, và cũng là người con gái duy nhất trong đời con thật sự yêu. ”
Mẹ Khuất bỗng lộ ra vẻ kinh hãi, “4 năm trước? là cô gái đó ….”
“Mẹ! Mẹ nói gì? trước đây mẹ có quen biết Hải Lam, gặp qua cô ấy rồi sao?”
“Không ….”
“Mẹ! Mẹ đã gặp cô ấy đúng không? ” Khuất Căng bỗng nắm lấy tay mẹ Khuất, lớn tiếng hỏi.
Tâm trạng bất an không biết phải làm sao cho tốt của bà đã thừa nhận tất cả.
“Mẹ! là khi nào vậy? mẹ biết cô ấy, gặp cô ấy khi nào vậy, sao từ đó tời giờ mẹ không hề nói với con chuyện về cô ấy? tại sao? ” anh kích động truy vấn.
“Mẹ không quen biết cô ấy….”
“Mẹ — ”
“Mẹ thật không quen cô ấy mà — ban dầu cũng là nghe cha con nói. ” bà Khuất do dự mở lời. “cha con nói con bị người con gái yêu thích phù phiếm xa hoa, xài tiền như nước làm hư hỏng, cho nên cha con đã dùng một số quan hệ đóng hết tất cả tài khoản ngân hàng của con để ép con về nhà, một mặt cũng là muốn con nhìn rõ người con gái đó thích chỉ là tiền của con thôi, hết tiền rồi thì cái gì cũng không còn. ”
“Quả nhiên không lâu sau đó con đã quay về, nhưng lại cãi nhau một trận với cha con, còn nói con sẽ cưới cô ta, con làm cha con tức đến bệnh tim tái phát, còn con thì tức giận xông ra khỏi nhà không lâu, thì truyền về tin xảy ra tai nạn, tai nạn làm con mất đi ký ức của gần 2 năm trước, cha con cảm tạ ông trời, vì những mâu thuẫn giữa 2 cha con bắt đầu cũng gần 2 năm trước mới xảy ra. ”
“Sau đó mọi người đã nói dối một số chuyện, để không khí gia đình trở lại tình trạng vui vẻ như trước, và cũng quên người con gái đó đi, nhưng khoảng độ qua 1 năm sau đó, bỗng có một cô gái trẻ tìm đến tận nhà chỉ rõ là muốn gặp con. ” lúc đó, ngữ khí của bà có chút bất an: “mẹ đã nói dối cô ta một số câu. ”
“Mẹ nói dối cô ấy việc gì, mẹ? ” Khuất Căng gấp rút hỏi. Một năm sau, đúng thời gian cô bỗng bỏ cuộc quyết định từ bỏ anh.
Bà do dự một lúc, mời chầm chậm tiếp tục, “mẹ nói con không muốn gặp cô ấy, nói là cô ấy chỉ là một trong rất nhiều cô bạn gái của con, con đối với cô ấy không phải thật lòng, con không muốn gặp cô ấy đó là chứng minh tốt nhất, muốn cô ấy quên con đi. ”
Vẻ mặt Khuất Căng trở nên kinh hãi nhợt nhạt, cùng lúc liền ngồi thẳng xuống sô pha. Đây là nguyên nhân trước giờ anh nghĩ hoài cũng không thông, thì ra …..
“Mẹ xin lỗi! A Căng! ” mẹ Khuất khuôn mắt đỏ lên áy náy.
“Sao mẹ lại làm như vậy? ”
“Mẹ tưởng là cô ấy không phải người tốt …..”
“Mẹ thật chất chẳng quen cô ấy, dựa vào đâu mà lại nghĩ vậy? ”
“Mẹ …. là nghe cha con nói, hơn nữa thời gian đó con quả thật xài rất nhiều tiền, mẹ tưởng…”
“Tưởng cô ấy lại đến gạt tiền? cô ấy muốn gạt tiền sao lại đợi tới 1 năm? cô ấy muốn gạt tiền sao lại không dẫn con gái theo? cô ấy muốn gạt tiền chỉ tới có một lần rồi thì không đến nữa? sao mẹ đến cả hỏi con cũng không mà lại nói lung tung vậy, sau đó lại có thể xem như không có chuyện gì xảy ra hết, sao mẹ lại có thể? ”
“Mẹ xin lỗi! A Căng! ”
Ngoài câu này ra, bà không biết bản thân có thể nói gì nữa, có trách thì trách lúc đầu bà toàn tâm toàn ý muốn bảo vệ con trai mà mờ cả đôi mắt, nên mới để con cháu của Khuất gia lưu lạc bên ngoài, nếu bà không hồ đồ như vậy thì tốt quá, như vậy cha của Khuất Căng trước lúc bệnh mất ít nhất cũng thấy được cháu gái, ôm được cháu gái.
“A Căng! mẹ thật không biết cô ấy đã sinh một đứa con gái cho con, cô ấy không có nói. Cô ấy đúng là đã sinh đứa con gái? ” bà bỗng cảm thấy khó mà tin được, cô đúng là có một đứa con gái? đó là thật sao?
Khuất Căng bị đả kích quá lớn lắc lắc đầu, cái gì cũng không muốn nói đứng lên rời đi.
“A Căng! ” bà Khuất hoang mang đứng lên kéo lấy tay con trai, “con muốn đi đâu? ”
“Mẹ để con yên tĩnh một mình, mẹ! con bây giờ không có cách bỏ qua ẹ! ”
“A Căng ….”
“Con xin lỗi! ” gỡ đôi tay khẩn thiết của bà Khuất ra, anh không quay đầu lại chuyển người rời đi.
***
Khi vừa nhìn thấy chiếc xe mang biển số quen thuộc RX340 dừng dưới công ty, Ngôn Hải Lam bỗng dừng bước chân lại ngây ra một lúc.
Đó là chiếc xe của Khuất Căng? anh chẳng đã nói là đi đón mẹ về nhà, hôm nay không thể đến đón cô tan ca được? sao giờ lại đến, cũng không có gọi điện báo cô biết một tiếng? nếu hôm nay cô không có tăng ca, thì hai người họ chẳng sẽ không gặp nhau rồi sao?
Đây đúng là xe của anh không sai?
Mang một chút hoài nghi không xác định, cô hướng đến chiếc xe đang dừng bên đường, xác nhân lại biển số có sai không trước đã, rồi sao đó mới đưa tay mở cửa xe.
Bị khóa?
Lần đâu tiên mở cửa xe của anh mà lại bị khóa, Ngôn Hải Lam tiếp tục ngây ra lần nữa, cùng lúc áp mặt vào kính xe, muốn xem anh có trong xe không, hay là có việc đã xuống xe rồi.
Anh ở trong xe, cả người tựa lên tay lái. Là ngủ quên rồi à? anh đã ở đây đợi cô bao lâu rồi?
Cô đưa tay gõ lên của kính xe, cất giọng gọi: “Khuất Căng! ”
Cũng may người trong xe không có ngủ quên, cô vừa gõ cửa kính, anh liền tỉnh. Khuất Căng ngẩng đầu lên nhìn thấy cô đứng bên ngoài cửa xe đã khóa, lập tức đưa tay mở khóa cửa ra, để cô có thể mở cửa lên xe.
“Anh sao vậy? không phải đã nói là đi đón mẹ anh sao? anh đã đợi lâu chưa? sao lại không gọi điện báo em biết một tiếng vậy? ” cô vừa vào xe vừa hỏi, không chú ý đến dáng vẻ anh có chút kỳ lạ, anh từ đầu đến cuối không hề lên tiếng cũng không có dáp lại cô, khi đó cô quay đầu nhìn anh mới phát hiện ra.
“Sao vậy? ” sắc mặt anh rất khó coi, vừa nhợt nhạt lại tiều tụy.
Anh vẫn không nói câu nào, liền dang tay ôm lấy cô vào lòng, là ôm rất chặt rất chặt.
“Khuất Căng? ” cô lo lắng gọi anh, không biết anh thực ra bị sao vậy.
“Xin lỗi! ” anh bỗng nói lời xin lỗi, giọng nói hiện rõ vẻ khàn khàn nghẹn ngào làm cô sững sốt.
“Sao vậy, sao lại xin lỗi em? ” cô tỏ vẻ không hiểu nhẹ giọng hỏi, vặn vẹo muốn ngẩng đầu lên nhìn anh, anh lại ôm chặt hơn tựa cô vào giữa cổ, không để cô ngẩng đầu lên.
“Mẹ anh làm tổn thương em! ”
“Cái gì? ”
“Năm đó em đến tìm anh, gạt em nói anh không muốn gặp em là mẹ của anh. ”
Ngôn Hải Lam lúc này ngây ra. “Mẹ ….. anh? ”
“Mẹ tưởng em là vì tiền mà tiếp cận anh, cho nên vì để đuổi em đi, mẹ nói dối tất cả. ” anh nhè nhẹ gật đầu, tiếp giọng nói. “mẹ không có nói anh nghe chuyện này, ngay cả đến nhắc cũng không, vì vậy anh không hề biết là em có đến tìm anh, không biết em đã đợi anh 1 năm qua, kết quả đợi được lại là …” ngữ âm của anh bỗng im bặt, không thể nói tiếp được nữa.
Giống như có thể cảm nhận được nỗi thương tâm, hối hận, đau lòng xuất ra từ trong tim anh, Ngôn Hải Lam dang tay ôm lại anh, nhè nhẹ vỗ về anh.
“Tất cả đã qua đi rồi, hiện tại mình lại ở bên nhau, rất hạnh phúc, như vậy mới là quan trọng không đúng sao? ”
Anh lại ôm cô chặt thêm nữa, không nói câu nào.
“Khuất Căng! Mẹ anh đâu?”Cô im lặng để anh ôm vài phút sau mới mở lời hỏi.
“Ở khách sạn! ” anh trầm lặng một hồi mới đáp.
“Khách sạn?! ” cô ngạc nhiên lập lại, lấy tay đẩy anh ra, “anh chẳng phải đón bác về nhà sao? tại sao bác lại còn ở khách sạn? ”
Trong màn đêm tỉnh lặng anh nhìn cô không lời, cô nhìn không thấu được biểu tình của anh.
“Khuất Căng? ”
“Sao em lại không hận cũng không trách mẹ, lại dễ dàng bỏ qua ẹ? ” anh lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, khàn giọng nói.
“Đại khái là do hận người khác không phải là chuyên môn của em. ” cô nói đùa đáp lại.
Anh dao động nhìn khuôn mặt ôn nhu của cô, cảm giác tâm trạng tức giận, oán hận, thương tâm, hối hận, đau lòng, từ từ bị bao phủ trong tình cảm dịu dàng.
Ngôn Hải Lam đưa tay phủ lên cánh tay của anh đang nhẹ vuốt mặt cô, kéo đến bên môi nhè nhẹ hôn lên.
“Thực sự đúng ra phải nói là, do em yêu anh, do đó là mẹ của anh. ” cô nhìn vào đôi mắt của anh, dịu dàng mỉm cười.
Do lời nói của cô nhịp tim trong cơ thể mạnh mẻ tăng tốc, Khuất Căng rung động nhìn cô, hồi lâu không nói nên lời.
“Sao lại ngây ra vậy? ” cô đụng nhẹ lên mặt anh mĩm cười nói.
“Nói lại lần nữa! ” anh bất giác nắm lấy tay cô, khàn giọng yêu cầu.
“Nói cái gì? ” cô ngớ ra.
“Câu ban nãy đó! ”
“Ban nãy? ” cô chớp đôi mắt, bỗng nhiên mỉm cười ngộ ra. “em yêu anh! ”
“Nói lần nữa! ”
“Em yêu anh!”
“Nói lần nữa! ”
“Em yêu anh!”
“Nói lần nữa! ”
“Anh thực ra muốn em nói bao nhiêu lần? ” cô nhịn không được mở lời kháng nghị.
Anh dịu dàng nâng mặt cô lên, lấy ngón cái vuốt ve khuôn mặt cô, sau đó nghiêng người ôm cô một cái lại cái nữa, mới ngẩng đầu lên thấm đậm tình cảm nhìn cô, khàn giọng yêu cầu: “nói lần nữa thôi! ”
Cô nghe mà nén không nỗi nở ra nụ cười, nụ cười đó rất đẹp rất đẹp, đẹp đến làm anh thất thần.
“Em yêu anh! ” cô thâm tình nói.
Cổ họng của Khuất Căng cứng lên, không thể nói câu nào chỉ đành hôn cô, hôn cô dịu dàng, luyến ái lại thâm tình.
Cám ơn em yêu anh. Trong lòng anh nói với cô.
***
Gia trưởng hai bên gặp mặt, hôn lễ đơn giản ban đầu bỗng trở nên phức tạp lên.
Thực ra thì không thể nói vậy chỉ là thanh niên trẻ tuổi thì thích đơn giản, như các tiền bối lại thích nhộn nhịp, cho nên cuối cùng quyết định hôn lễ sẽ cử hành cùng 1 ngày không đổi, thay đổi chỉ là nơi đãi tiệc từ sản trong nhà hàng thành thao trường, từ 50 bàn thành 100 bàn.
Cho nên lầu trên gọi lầu dưới, ba thì gọi mẹ, mọi người đều gộp lại hết!
Ngày cưới, con gái của Ngôn Hải Lam cũng là lần đầu ra mắt, đẹp như búp bê baby lấy được lòng các chú, các bác, các dì, làm ọi người lúc đó quên hẳn chuyện con gái riêng đi, chỉ có Tiêu Mỹ Linh, Lý Tịnh Doanh và Trần Huệ Tình 3 người trong lòng vẫn chưa cam tâm, cố ý nhắc mọi người nhớ lại chuyện đó.
Sao ông trời lại có thể bất công vậy chứ, lại để Ngôn Hải Lam câu được một người đẹp trai giàu có, đến cả con gái của cô cũng quá là xinh đẹp, người thấy người yêu, như vậy đúng là làm ai cũng phải đố kỵ, thật là không công bằng!
“A! là 3 cô đây rồi! ”
Bỗng nghe tiếng gọi, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy mẹ của phó chủ tịch đang đi đến chổ họ, Tiêu Mỹ Linh 3 người họ toàn thân cứng hết lại.
Trời ạ! sao mà họ lại xui đến vậy, 100 bàn tiệc đông khách như vậy, sao lại có thể để họ gặp phải người không nên gặp vậy? họ tiêu rồi!
“Bác! bác gái! ” Tiêu Mỹ Linh cứng họng nói.
“Các cô cũng đến rồi! tôi lúc nào cũng muốn cám ơn các cô hôm đó đã mời tôi ăn cơm, hôm đó đúng là cám ơn các cô lắm, cám ơn! ” bà Khuất vẻ mặt vui vẻ tươi cười, nói lời cảm tạ.
Tiêu Mỹ Linh thận trọng nhìn bà, không xác định được có phải bà đang châm biếng họ không.
“Ngoài ra còn một việc nữa tôi muốn nói với các cô, đó là liên quan đến Baby — cũng là chuyện con gái riêng của Hải Lam. Thực ra Baby cũng là con gái của con trai tôi, con gái ruột, cũng là cháu gái của tôi, việc này cũng trách tôi già hồ đồ, 3 năm trước đã tách đôi uyên ương, cố chấp chia rẻ nhân duyên của họ, làm cho Baby phải mang dang nghĩa con riêng ra đời, cũng may ông trời có mắt, không để cho bà già hồ đồ này tiếp tục phạm sai nữa. ”
“Việc tôi muốn nói chỉ có bấy nhiêu thôi, Hải Lam là cô gái tốt, con dâu tốt, người mẹ tốt, các cô đừng nghe những lời bàn tán hàm hồ, những lời đó không phải thật đâu, người lan truyền những lời hàm hồ đó đều kẻ không có đức, sẽ có báo ứng đó. Thôi được rồi! các cô chút nữa nhớ ăn nhiều chút, tôi còn phải đi chào hỏi khách khứa nữa. ”
Vỗ vỗ họ lại vẫy vẫy tay, bà Khuất đến rồi lại đi rất nhanh, một lúc đã mất bóng trong cả rừng khách mời.
Bọn người Tiêu Mỹ Linh đứng tại chổ ngây ra, biểu cảm vẫn kinh ngạc ngơ ngác.
“Là lỗ tai tôi bị vấn đề phải không? các cô có nghe được không? ” Tiêu Mỹ Linh hỏi.
“Thì ra 3 năm trước họ đã quen nhau rồi, không, đúng hơn là 4 năm trước đã rồi! ” Trần Huệ Tình ngơ ngác nói.
“Nghĩ theo hướng tốt, tụi mình tuy thất bại nhưng cũng vinh quang, ai mà biết được Hải Lam đã ra tay với phó chủ tịch trước tụi mình 4 năm đâu chứ? tuy thất bại nhưng vinh quang. ”
3 người họ do dự một hồi, cùng lúc nhìn nhau, lại cùng gật đầu, sau đó biểu cảm đồng thanh “không sai! thất bại vinh quang. ”
***
Không cho ai có cơ hội quậy tân phòng, Khuất Căng bình yên bế cô dâu của anh vào động phòng, ngày này đối với họ cũng đã trễ đúng 4 năm rồi.
Anh để cô dâu xuống giường, im lặng ngồi bên cạnh cô ngắm nhìn cô dâu của mình.
Đi đi lại lại cả một ngày, lớp trang điểm trên mặt cô sớm đã phai rồi, chỉ còn lại những lớp phấn nứt nẻ, nhưng vẫn là cô dâu đẹp nhất mà anh từng gặp qua.
Cô dâu của anh, bà xã của anh.
“Bà xã! ” anh cảm động gọi, “từ hôm nay trở đi em là vợ của anh. ”
“Và anh là chồng em. ” Ngôn Hải Lam mỉm cười đáp lại.
“Bà xã! ” phản ứng của cô làm anh nhịn không được lại gọi thêm lần nữa.
“Ông xã! ” cô lại tiếp tục phản hồi lại tiếng gọi của anh.
Khuất Căng bỗng lúc nhắm mắt lại, giống như khó mà thừa nhận thời khắc cảm giác được hạnh phúc này.
“Mình đúng là kết hôn rồi đúng không? ” anh mở mắt nhìn cô hỏi, cảm giác hạnh phúc hiện tại không giống sự thật.
Cô mỉm cười nghiêng người hôn anh, “là thật đó! ”
“Nếu như đây chỉ là một giấc mơ, thì nhất định đừng có gọi anh tỉnh giấc. ” anh thì thào cũng nghiêng người hôn lại cô.
Cô nén không được nhẹ cười lên đáp lại nụ hôn của anh, một lúc sau, nụ hôn của anh càng lúc càng sâu, cô lấy tay đẩy ra.
Khuất Căng ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Em phải đi tắm! lớp trang điểm trên mặt làm em cảm thấy giống như đang đeo cái mặt nạ vậy, keo xịt tóc trên đầu giống như đang đội tóc giả. ” Ngôn Hải Lam nói.
“Được! anh tắm cho em! ” anh nhìn cô một lúc, theo đó gật đầu.
Cô bỗng trợn tròn đôi mắt, sắc mặt nhanh chóng ửng đỏ lên.
“Em tự mình tắm! ” nói xong cô đúng dậy hướng về phía phòng tắm, không ngờ anh từ đằng sao đuổi lên, bỗng quàng lấy eo bế cô lên.
“Khuất Căng! ” cô vừa cười vừa kêu lên.
“Anh tắm cho em! ” anh khẩn thiết nói lại, đáy mắt hiện rõ không hề che đậy mục đích và dục vọng. Cô lúc đó cảm nhận được nhịp tim mình tăng nhanh, ngay cả hít thở cũng vậy.
“Anh lòng dạ bất lương! ” cô nhìn anh khàn giọng nói.
“Để biểu hiện công bằng, anh không ngại em đối với anh cũng lòng dạ bất lương. ” vẻ mặt anh mờ ám nhìn cô cười.
“Dê xồm! ” cô bất giác lấy tay đấm nhẹ anh một cái.
“Anh cái gì cũng chưa làm dê ở đâu chứ? ” anh vô tội mếu môi, bế cô đi vào phòng tắm.
“Tư tưởng! ” cô chỉ đầu anh.
“Tư tưởng? ” anh nhìn cô ánh mắt bỗng trở nên mờ ám hơn, “sao em biết được anh đang nghĩ gì? ”
“Nghĩ cũng biết! ”
“Nói nghe thử! ”
“Không! ” cô nhanh chóng cự tuyệt.
“Vậy anh nói? ”
“Không! ” cô la lên, nhưng anh không để tâm đến, tự nói ra những việc muốn làm với cô.
“Anh muốn tắm cho em! dùng tay vuốt ve từng inch trên làn da toàn thân em, dùng môi hôn lên chúng. ” anh khàn giọng nói với cô ; “anh muốn làm tất cả với em, chiếm đoạt em trong phòng tắm, để em cưỡi trên người anh …..”
“Đừng nói nữa! ” cô bỗng lấy tay bịt chặt miệng anh lại, khuôn mặt ửng đỏ lên ngại ngùng lại mê người.
Anh để cô xuống, hôn lên bàn tay đang để trên miệng anh trước, mới lấy tay gỡ tay cô ra.
“Đúng! đừng nên nói, chúng ta nên làm! ” anh nhìn cô với ánh mắt nóng bỏng, khàn giọng nói. “tối nay là đêm tân hôn của chúng ta, bởi vì một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, chúng ta không nên nói, nên làm!” nói xong, anh liền hôn cô.
Đúng vậy! Bởi vì một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng —
Hư! Đừng quấy nhiễu họ.
Đám cưới vui vẻ!
Vài việc trong cuộc sống
Tựa tựa tựa…..đã quá lâu không có biết nên viết lời tựa cảm nhận thế nào.
Uhm! để tôi nghĩ thử xem tại sao lại như vậy?
Thứ 1, do cuối năm quá bận phải gấp rút hoàn thành dự thảo công việc liên quan, trong đầu ngoài chứa các tình tiết ra thì không thể nét thêm cái nào khác nữa, cho nên mới như vậy
Thứ 2, do cuối năm quá bận phải cấp rút hoàn thành dự thảo công việc liên quan, hoàn thành dự thảo rồi đánh cắp chút thời gian thư giản não từ chối tiếp tục làm việc, cho nên mới như vậy
Thứ 3, do cuối năm quá bận phải cấp rút hoàn thành dự thảo công việc liên quan….
Xong rồi, thật ra những lý do này chỉ là diện cớ, chỉ là bản thân đang trách móc thôi, do sau khi hoàn thành xong cuốn dự thảo này thì không được ngừng mà phải tiếp tục làm cuốn sau, cho nên trong lòng có chút buồn bực mới phát điên ở đây, đừng quan tâm tôi 1
…
Gần đây nhận được thông báo hỷ sự của một người bạn, cảm giác không biết là nên vui cho cô ta hay nên lo lắng
Cô ta và bạn trai đã quen nhau nhiều năm rồi, một người công tác ở ngoài bắc, một người công tác trong nam, tiêu chuẩn của hình thức yêu nhau mà bên nhau thì ít xa nhau thì nhiều. Loại yêu nhau như vậy mà muốn lâu dài, nói thật chứ đúng là có chút khó, đi đến hôn nhân thực không dể, đáng lẻ nên nói câu chúc mừng mới đúng.
Nhưng mà biết nói sao giờ?
Huyên tuy không hiểu được tình cảm của hai người đó sân đậm đến độ nào, nhưng trong thời gian mấy năm họ quen nhau thì thường nghe bạn mình bất lực than vãn mối tình này, chưa nói tới nhiều lần gần như đi đến 2 chữ chia tay, kết quả kéo dài đến 3,4 (hay 5,6 năm?) sau, họ vẫn quyết định bước lên giáo đường. Như vậy làm cho Huyên không thể không nghi ngờ họ có đúng là thật lòng muốn có một gia đình,hay chỉ là do đã đến tuổi nên mới kết hôn? vì hai người đã ngoài 30 rồi, người kia gần 40 thì phải.
Nhưng mà làm Huyên lo lắng nhất là, hai người họ không có mở tài khoản cũng không có của để, hơn nữa sau khi đã quyết định kết hôn, thì mới gấp rút đi tìm nhà để làm phòng tân hôn. Quyết định như vậy, cuộc sống như vậy, nói thật, Huyên chỉ có thể bội phục dũng khí của họ, nhưng cá nhân thật tình thì không có cách đồng ý
Nhưng mà đó cũng là quyết định của họ, cuộc sống của họ, không phải Huyên, cho nên đứng ở cương vị người bạn tôi vẫn phải chân thành nói lời chúc mừng đến họ, chúc hai người đám cưới vui vẻ.
…
Cuộc sống đối với Huyên thì cũng tự nhiên giống như hô hấp vậy, và cũng không thấy mình khác với ai hết, nhưng gần đây rất kỳ lạ, bỗng nhiên phát hiện Huyên đúng là có điểm không giống mọi người.
Một ngày, Má Huyên gọi trong bếp hình như chảy nước, Huyên khom người xuống kéo bản cao su của chổ chảy nước thềm dưới ra kiểm tra, Má Huyên hết hồn nhảy dựng lên la to: “sao con lại biết mấy thứ này? ”
Huyên nhún vai nói: “con cũng không biết, đại khái làở đâu đã thấy qua rồi.”
Má Huyên vẫn khuôn mặt như nhìn thấy quái vật nhìn Huyên
Còn có một ngày, chị họ của Huyên ở IEKA có mua một cái tủ lắp ráp rất cao quý nhưng rất mắc về, sau khi làm cho cả người đổ đầy mồ hôi, cũng ráp được cái cửa tủ mắc nhất khó ráp nhất vào, nhưng chỉnh thế nào cũng không ngay, đến chú của Huyên cũng quyết đinh bỏ cuộc.
Đứng trong cả đóng náo nhiệt Huyên cũng nhịn không nổi liền nói: “để con làm” sau đó cầm tu vít lên khom người xuống chỉnh, chỉnh đây một chút, 1 phút đã xong!
Cô em họ của Huyên lúc đó lộ ra vẻ mặt thông suốt, sau đó hô to tuyên bố: “sau này những việc này cứ giao cho chị là ok!”
Huyên lúc đó không lời.
Tóm lại, mỗi việc sẽ phát sinh ra không giới hạn của nó, khi Huyên cho là việc bình thường đó mọi người đều biết, đến khi người khác nhìn thấy đụng tay vào, cũng sẽ biết thành một loại nhiệm vụ khó có thể hoàn thành
Làm ơn, có đúng là khó vậy không? Huyên đúng là khác người sao?
Không, không phải như vậy.
Mọi người chắc có nghe qua câu nói, đó là “thế gian không việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền”
Thật ra chỉ cần bỏ chút tâm trí ra, nhẫn nại nhiều chút, cuộc sống sẽ không có việc gì mà tôi bạn không làm được, chính xác là mọi người đều có một bộ não, một đôi tai, 2 con mắt, 1 đôi tay không đúng sao? Nghĩ nhiều, nghe nhiều, làm nhiều, dưới sự tích luỹ kinh nghiệm, bất luận làm cái gì cũng sẽ có sự tiến bộ.
Vậy chúng ta cùng nỗ lực.