Không được rồi!
Tôi run lên, nhanh chóng đưa tay bắt cá âm nhỏ lại.
Tay huyễn hóa được tạo thành từ ý thức, tôi cũng chưa sử dụng quen, hơn nữa có thể coi cá âm nhỏ là chủ nhân nơi này, cho dù có 10 tay tôi cũng không bắt nó được.
Đảo mắt nhìn thì thấy nó đã chạy nhanh tới trung tâm nước xoáy, cùng với lệ khí kia hòa vào một thể.
Bởi vì cá âm nhỏ lại xuất hiện, năng lựa cảm giác nhạy bén siêu cấp của tôi rốt cuộc cũng trở về với tôi. Âm khí trên người tôi bắt đầu biến hoá, vốn dĩ là lạnh như băng, nhưng lại xuất hiện một cổ vô hình sắc bén.
Loại cảm giác đó không nói rõ được nhưng chính là tràn ngập sát khí mãnh liệt.
Tôi trơ mắt nhìn sát khí kia từng lúc đem cá âm nhỏ chiếm đoạt, cũng giống như ma quỷ từng điểm từng điểm chiếm lĩnh thân thể tôi vậy, lòng tôi cũng theo cá âm nhỏ bị chiếm đoạt mà sa vào.
Ngay lúc tôi buông xuôi, một âm thanh truyền tới: "Cô muốn chết sao? Không cần tìm Tô Mộc nữa à?"
"Như hiện tại thì sao tôi tìm được anh ấy, tôi thà chết cũng không nguyện ý bị người khác khống chế, biến thành bù nhìn!" Tôi lớn tiếng hét, trong giọng đầy bi quan cùng tuyệt vọng.
"Không được, nha đầu ngươi là tiên nhân của ta, làm sao có thể chết đựơc? Huống chi đao kia ta còn chưa báo, không phải là lệ khí sao, lão tử có thể ăn quỷ, lệ khí này thì có là gì!" Thuồng luồng tiên nói.
Nói xong, con dấu chỗ cổ tay tôi lại run lên, nhưng không giống như ngày thường mà nó từ cánh tay trực tiếp chui vào trong cơ thể của tôi.
Không bao lâu, trong đan điền đã xuất hiện một con rắn nhỏ luẩn quẩn, chính là thuồng luồng tiên!
Miệng nó há thè lưới ve vẩy, tràn đầy ý công kích, mà đối diện nó chính cá âm nhỏ đang từng ngụm từng ngụm chiếm đoạt lệ khí.
Cá âm nhỏ phát hiện sự tồn tại của Thuồng Luông tiên, động tác trong chiếm đoạt lệ khí trong nháy mắt dừng lại, vẫy đuôi một cái, lại bơi tới đối diện Thuồng Luồng tiên, cùng Thuồng Luồng tiên đối chọi tương đối gay gắt, một chút khí thế cũng không chịu thua.
Hai bên đứng đối diện nhau, đồng thời không có động tĩnh gì.
Tôi ở một bên xem, khẩn trương muốn chết, sợ cá âm nhi bị thương, sợ hơn nũa là Thuồng Luồng tiên không thắng nổi cá âm nhỏ.
Thời khắc này thời gian giống như ngừng trôi, nhìn kỹ lại, trong nháy mắt tôi phát hiện bề ngoài cá âm nhỏ bất động nhưng thực tế vị trí ở quai hàm thở hổn hển, giống như đang tích góp năng lượng.
Trong lúc nó hô hấp, tôi phát hiện bên người nó tràn ngập âm khí càng lúc càng nhiều, đồng thời nó mới vừa hấp thu lệ khí giống như được tiếp thêm sức mạnh, ở xung quanh thân nó tạo thành một giọt nước hình bình phong che chở, quang cảnh hết sức kỳ lạ, giống như giọt nước trôi lơ lửng trên không trung, khí thế hết sức dọa người.
Bất chợt tôi thấy lo lắng cho Thuồng Luồng tiên hơn.
Lúc tôi còn đang lo lắng, cuộc chiến đột nhiên có biến hóa, cá âm nhỏ hẳn đã tích đủ năng lượng, chợt rít lên một tiếng rít phá vỡ lớp bao bọc, thân thể cũng phồng lên như cá nóc bị kích thích, từng chiếc gai đen giơ lên, đuôi đập mạnh trong nháy mắt lao về hướng thuồng luồng tiên.
Thuồng Luồng tiên vẫn đứng yên như cũ, giống như đang ngủ.
Tim tôi thắt lại như nhảy ra khỏi lồng ngực, hận không thể xông tới đánh thức Thuồng Luồng tiên, chớp mắt một cái cá âm nhỏ đã vọt tới trước mặt Thuồng Luông tiên, hung hăng hướng tới Thuồng Luồng tiên mà đâm.
Khi những chiếc gai chuẩn bị chạm vào người Thuồng Luồng tiên thì Thuồng Luông tiên vốn luôn bất động đột nhiên cử động.
Thuồng luồng tiên vẫy đuôi một cái, mang theo lực ép mãng liệt đập về phía cá âm nhỏ, đồng thời tôi nhìn thấy đôi mắt luôn nhắm chặt bỗng mở ra, nổ bắn ra ra một luồng ánh sáng vàng.
Ở giữa luồng ánh sáng vàng tôi đấy một đường kẻ nhỏ, được kẻ này là cấu trúc đặc biệt của mắt rắn, đường kẻ lạnh băng như một cỗ máy giết giường. (Bà con search mắt rắn sẽ thấy đường kẻ tác giả tả nhé)
Thinh thần tôi buông lỏng một chút, lúc này mới yên lòng. Nhưng tôi còn chưa kịp thấy mừng thì một trận đa tê tâm phế liệt đột nhiên ập tới.
Đau đến nỗ khắc cốt ghi tâm, cũng biết là vị trí nào, giống như có roi đánh vào tâm trí tôi.
Tôi đau đến lăn lộn trên mặt đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, đảo mắt thấy Thuồng Luồng tiên đã bị đem cá âm nhỏ vứt qua một bên, nghe tiếng tôi kêu la thảm thiết thì người ngừng một lát, nghiêng đầu về hướng tôi nhìn.
Trong lòng tôi mừng rỡ, Thuồng Luồng tiên dừng động tác lại, sự đau nhức trong người tôi cũng biến mất. Nhưng trong nháy mắt, cá âm nhỏ đã quay lại, nổi giận gầm lên một tiếng hướng về Thuồng Luồng tiên xông tới.
Lần này nó bị Thuồng Luồng tiên chọc giận, thân thể còn to lớn hơn nữa, từng chiếc gai đen sắc bén như lưỡi kiếm.
Quan trọng hơn chính là lần này bên người nó xen lẫn đoàn âm khí đen ngòm, cả con cá bị âm khí bao ở trong đó, tôi chỉ có thể nhìn thấy một đoàn đám mây đen lao tới Thuồng Luồng tiên.
Không biết tại sao, tôi lại hy vọng cá âm nhỏ thắng, đem Thuồng Luồng tiên đâm chết, giống như lúc này ý thức của tôi ở chung cùng cá âm nhỏ.
Đảo mắt thấy cá âm nhỏ đã đụng vào Thuồng Luồng tiên, lần nữa cảm nhận được trận đau đớn kịch liệt, xung quanh cá âm nhỏ bên kia cũng tràn ngập âm khí, thậm chí tôi cũng không thấy được cuộc chiến, chỉ có thể nhìn được một đoàn sương dày đặc không ngừng giãy giụa.
Tôi càng lúc càng đau nhiều hơn, mồ hôi đã thấm khắp người, cuộc chiến giữa Thuồng Luồng tiên và cá âm nhỏ như đang giằng co, đánh lâu vậy cũng chưa kết thúc.
Đan điền của tôi đã biến thành chiến trường giữa bọn họ, tôi giống như một căn nhà cũ tháo bỏ một cách tàn bạo, ngay cả đường phản kháng cũng không có.
Lúc này ngay cả khí lực để giãy giụa kêu khóc tôi cũng không còn, chỉ có thể bất lực nằm trên mặt đất cố gắng hít thờ, miễn cưỡng duy trì được thần trí của mình.
Giống như một thế kỷ trôi qua, từ đối diện phát ra một tiếng rên, sương dày đặc trong nháy mắt tản ra, tôi nhìn thấy cá âm nhỏ bị Thuồng Luồng tiên hung hãng cắn xé vứt qua một bên.
Lúc này cá âm nhỏ đã bị thương khắp người, nó bị hất ra sau rơi trên mặt đất, vùng vẫy hai cái, không còn sức lực, giống như tôi đang tê liệt trên mặt đất v.
Thuồng Luồng tiên cũng không khá hơn là mấy, trên người đầy vết máu, trên da rắn có rất nhiều lỗ kim nhỏ. Có điều hiển nhiên là nó thắng, người lảo đảo, đầu rắn vẫn ngẩng cao như cũ, giống như tuyên bố thắng lợi.
Nó thắng!
Tôi được cứu rồi!
Tôi có thể dùng ý chí gắng gượng này chính là vì muốn thấy kết quả, thấy Thuồng Luồng tiên cuối cùng cũng thắng, tinh thần buông lỏng một chút, cũng không nhịn được nữa, quỵ người xuống đất.
Lúc tôi tình dạy lần nữa thì đã nằm trên một chiếc giường La Hán cổ kính, Đường Dũng mặt âm trầm day hai mi mắt gọi tôi.
Trong nháy mắt tôi sợ hết hồn, suýt chút nữa cả người nhảy lên.
Anh ta từ trước đến giờ đều là cười híp mắt, cười hề hề, cà nhỗng không đứng đắn, cho dù lúc làm phép có chút nghiêm túc, nhưng vẻ mặt lúc này của anh ta từ khi tôi quen tôi chưa từng thấy qua.
Lúc này trên mặt hắn nghiêm túc, có một chút giống Tô Mộc, thậm chí so với khi Tô Mộc tức giận còn đáng sợ hơn.
Dẫu sao một người có cái miệng luôn cười đột nhiên tức giận, khẳng định so với một người thường xuyên người tức giận sẽ càng đáng sợ hơn.
"Đường..." Tôi mở miệng nói.
Chẳng qua là chữ còn chưa thoát ra khỏi miệng, dưới giường lại đột nhiên bộc phát ra một trận tiếng ô ô, giống như đang cầu cứu vậy.
Lúc này tôi mới thấy, phía dưới giường La Hán còn có một người bị trói gô lại, bị trói như bánh chưng vậy, mà mặt hắn ta đã sưng vù, hai con mắt sưng giống như hột đào chỉ còn lại một cái kẽ hở nhỏ còn có thể nhìn, sống mũi cũng lõm vào, hoàn toàn bị đập gãy. (Đọc nhanh và đầy đủ hơn tại .com)
"Đây là... gã nhân viên trong tiệm ở phố đồ cổ?!" Tôi nhìn người này rất lâu mới kinh hô thành tiếng, không dám tin nhìn anh ta.
Anh ta ghe tiếng của tôi, liền điên cuồng gật đầu, hiển nhiên tôi đoán đúng.
Trong miệng anh ta còn bị nhét một chiếc giày, dĩ nhiên là Đường Dũng làm, cá là anh ta không nói ra lời.
Lòng tôi run lên, đưa tay kéo chiếc giày trong miêng anh ta ra, hỏi: "Rốt cuộc anh là ai, tại sao lại hạ thủ với tôi, anh và tôi rốt cuộc có thù oán gì?"
"Còn hỏi cái gì, cứ giết hắn ta là được." Đường Dũng ở một bên tức giận nói thẳng.
"Cô, cô vẫn có thể tỉnh lại? Lệ khí đâu? Tại sao cô không bị lệ khí ăn mòn? Làm sao cô có thể chiến thắng lệ khí?" Anh ta hoàn toàn không để ý tới tôi, giống như không nghe tôi nói, không ngừng hỏi tôi về vấn đề này.
May là mắt anh ta còn lại một kẽ hở nhỏ, tôi vẫn có thể nhìn ra vẻ khiếp sợ trong mắt anh ta, hoàn toàn không dám tin.
Mặc kệ anh ta lo sợ như thế nào đi nữa thì tôi cũng tỉnh lại rồi.
Quần áo trên người tôi đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp, tóc cũng rối, không khó nhìn ra vừa rồi Thuồng Luồng tiên và cá âm nhỏ đại chiến thì cơ thể tôi cũng trải qua một trận giãy giụa cực độ.
Khó trách Đường Dũng sắc mặt âm trầm như vậy.
Tôi phát hiện âm khí xung quanh cơ thễ đã khôi phục lại trạng thái tinh khiết, một tia lệ khí cũng không có.
Thượng đan điền của tôi cùng cá âm nhỏ và Thuồng Luồng tiên đồng loạt biến mất.
Kiểm tra vết thương bên trong cơ thể, nhìn cổ tay một cái, vết xăm của Thuồng Luồng tiên vẫn còn đó, nó vẫn còn ở trong cơ thể tôi, còn cá âm nhỏ…
Để nói sau vậy.
Hít sâu một hơi, tôi từ trên giừong La Hán bò dậy, đi xuống đất.
Đường Dũng và Trịnh Lâm thấy tôi muốn xuống giường, vội vàng đi đến đỡ.
Tôi đẩy tay bọn họ ra, cầm thiên địa kích từng bước từng bước tới bên cạnh anh ta, để ở cổ hắn, lạnh giọng nói: "Nói! Cuối cùng là ai phái anh tới! Tô Mộc ở đâu?"
Hắn ta vẫn ngơ ngác nhìn tôi như cũ, vẫn còn chìm trong nỗi khiếp sợ không cách nào tự kiềm chế được.
Tay tôi dùng đâm chủy thủ* vào cổ hắn, máu tươi trong nháy mắt phún ra ngoài, phun đầy người và mặt tôi.
*chủy thủ: Vũ khí cổ là một con dao gọn nhỏ.
Tôi giơ tay lên lau sạch vết máu trên mặt, tiếp tục nhìn hắn.
Có lẽ đau đớn kích thích hắn, hắn lập tức phục hồi tinh thần lại, thấy mặt tôi dính đầy vết máu mặt liền kinh hô một tiếng, liều mạng giãy giụa, đồng thời trong lòng lẩm bẩm nói: "Bỏ qua cho tôi, tôi không biết gì cả, tôi cũng không biết Tô Mộc, cũng không biết thân phận lão cổ tử kia."
"Lão cổ tử?" Trong lòng chấn động một cái, trong đầu nhanh chóng lướt qua một lần, trái lo phải nghĩ, cũng không nhớ tôi từng đắc tội với lão cổ tử. Nói thật nếu có người hận tôi, chắc chỉ có lão kia cổ sư đi.
Nhưng lão cổ sư đã chết, chẳng lẽ hắn biến thành quỷ trở về báo thù?
Nghĩ tới điều này, giọng của tôi trong nháy mắt lại rét lạnh mấy phần: “Anh rốt cuộc là ai, lão cổ tử kia sao tìm được anh, nói cho cặn kẽ, ta còn có thể để cho anh chết một cách nhẹ nhàng êm ái."
"Tôi..." Gã nhân viên quả nhiên bị tôi hù dọa, nuốt nước miếng một cái, do dự một chút nói: "Tôi là đệ tử thân truyền của trưởng lão phái Cản Thi, tôi sẽ nói hết với cô, cô đừng giết tôi, nếu không toàn bộ phái Cản Thi cũng sẽ không bỏ qua cho cô. Hãy tin tôi, chỉ cần cô chịu bỏ qua cho tôi, sau này tôi không dám đụng vào cô, hơn nữa tôi sẽ để cho sư phó hạ một cấm lệnh, làm cho toàn bộ phái Cản Thi không bao giờ hại cô."
Hắn ta vừa nói, tựa như thấy được sự hy vọng, liên tục nuốt nước miếng.
Có thể không nói tới việc hắn vu cáo hãm hại tôi, nhưng mang chuyện Tô Mộc ra mê muội tôi thì tôi đã không nghĩ để hắn đi.
Chủy thủ trong tay tôi lại đâm vào hắn thêm một ít: "Ngươi bây giờ không có quyền trao đổi, thừa lúc còn sớm nên đem mọi chuyện nói ra, không chừng khiến tâm tình ta tốt sẽ tha cho ngươi một mạng."