Thời điểm tuổi trẻ nông nổi, lần đầu tiên biết yêu, ngay khoảnh khắc đầu tiên khi tôi nhìn thấy anh, tôi đã có niềm tin mãnh liệt rằng người đàn ông này chính là người mà tôi muốn gắn bó trọn đời! Thật ra suy nghĩ trong lòng vốn rất giản đơn, chỉ cần hai người yêu nhau là có thể bên nhau mãi mãi. Không biết thật ra đó cũng là một loại hạnh phúc mĩ mãn! Không có bất kì vướng mắc nào thật sự lớn, chỉ là cứ thế mà tận hưởng cảm giác mừng rỡ như điên khi “có nhau”. Mà đau đớn khi “mất đi” thì sao? Lúc ấy chưa từng lo lắng bây giờ vẫn cảm giác rất đáng giá!
Vừa gặp đã yêu giống như là bạn trúng thưởng một chiếc BMW520, có ai không sướng như điên? Lần đầu tiên ngồi vào ghế điều khiển, cầm lấy vô lăng, tay run rẩy cùng nhịp tim rộn rã không ngừng, vĩnh viễn lưu lại trong lòng. Nhưng mà với đại đa số người mà nói, vấn đề sau khi có được mới thật sự là thử thách tàn khốc! Có bao nhiêu người “nuôi” được một chiếc xe BMW520? Tiền bảo dưỡng bảo trì rồi tiền bảo hiểm này nọ… Đến cuối cùng bạn sẽ phát hiện bạn thật sự không thể gánh được chi phí còn muốn khổng lồ hơn cả so với đại dương mà mỗi năm cần phải chi ra kia… Đến cuối cùng bạn mới phát hiện chiếc xe được yêu thích nhất không phải là chiếc xe thích hợp với bạn!
Có tuổi một chút, chiếc BMW trong mắt bạn có phải đã đổi thành chiếc Toyota rồi phải không? Tại sao??? Có người còn nói: Thật ra Yamaha cũng rất được!
Có người hỏi tôi: Vẫn còn tin tưởng vừa gặp đã yêu sao? Tin, chắc chắn tôi tin!
Tôi tự nói với bản thân mình: nếu như người ấy không có biện pháp khiến cho tôi có cảm giác có thể cùng anh bên nhau cả đời thì chẳng còn gì phải hối tiếc ngay trong lần đầu tiên gặp gỡ, tôi hẳn là không có cách nào vượt qua được trở ngại khi cùng anh nắm lấy tay nhau, dù sao đoạn đường tình cảm giữa hai người đàn ông cũng không phải là một con đường rộng rãi gì cho cam! Khác biệt chính là, tôi hiểu rất rõ khởi đầu tốt thì chỉ mới là có được một nửa thành công, nếu như không có đủ lí trí, khoan dung, tin tưởng cùng khả năng chịu đựng thì không có cách nào đem hai người từ hai thế giới hòa nhập vào nhau.
Lần đầu tiên tôi thấy chồng yêu của tôi là ở Speed. Đó là buổi tối trước đợt nghỉ tết Đoan Ngọ, tôi từ Đào Viên bắt xe bus về lại Cao Hùng cũng đã hơn 11 giờ, lê thân người mệt mỏi đi thẳng đến Speed thôi. (đôi chân ngẫu nhiên có động lực tính ra cũng rất giỏi, có phải không?!) Speed quả nhiên đã chật kín chỗ như tôi dự đoán, những bóng dáng lần lượt thay đổi, lộ ra những khuôn mặt không thân thiết đi qua đi lại. Bởi vì tôi không có thần kinh vận động, chỉ có thể im lặng mà đứng ở một góc. Bất quả tôi vẫn thoáng chú ý đến “Anh” (cũng chính là chồng yêu của tôi!), tất nhiên tôi cũng đồng thời chú ý đến số lượng “kẻ thù” không hề ít đang ra sức hấp dẫn sự chú ý của anh (Kẻ thù? Đúng vậy! Trong chiến trường tình ái, một chút cũng không thể nương tay, nếu không làm sao có thể đột phá vòng vây giữa thiên quân vạn mã?) thậm chí còn có hai kẻ vây lấy anh mời rượu. (như thế nào cho tới bây giờ cũng không có ai đến mời rượu tôi?)
Thật sự! Lúc ấy là tôi bị anh hút lấy, tôi đang suy nghĩ nếu như có thể cùng một người như vậy bên nhau trọn đời, quả là kiếp này không còn gì phải hối hận nữa! (tất nhiên, sau hơn hai năm ở chung, có rất nhiều lần muốn đem anh đá văng xuống biển cho biết, sau đó lại còn bỏ đi… Bất quá lúc ấy hình dung như thế nào nhỉ? Đây chính là vừa gặp đã yêu rồi!)
Tôi muốn nói rõ ràng trước một chút, thật ra chồng yêu của tôi không phải là nhân vật gì quá mức tài giỏi, nhưng nên nói như thế nào đây nhỉ?? Uhm… Bạn thích ăn chuối không? (He, đừng nghĩ bậy!) ít nhất tôi cũng không thích, trong thiên đường của loại trái cây đó, có không hề ít loại chuối ngon lành, nhưng mà nếu Nhật Bản thì sao? Đúng vậy, anh giống như là chuối đến từ Nhật Bản, lấy hiếm làm quí. Đàn ông như anh tại Đài Loan thật sự không ít, nhưng mà trong thế giới của đồng chí thì thật sự là không nhiều lắm!
Có thể nói như thế này, nếu như tôi chạy đến giữa bầy đồng chí nói: tuyển một người chồng, tiêu chuẩn mong muốn là ngoại hình cao lớn, vóc dáng tráng kiện, có râu quai nón, lông ngực, tài năng đặc biệt, tính tình phóng khoáng rộng rãi, còn phải là cảnh sát vì dân phục vụ, tốt nhất là độc lập về mặt kinh tế, có nhà có xe… Bạn đoán sẽ có người nhìn tôi sao??? Có thể có người ném đá tôi không??? Tất nhiên trong lúc ấy, có rất nhiều điều không thể nhìn ra, anh kiểu gì cũng chẳng thể mặc đồng phục để đến Speed được? Tóm lại không thể gặp một người liền có thể nhận ra tài năng thiên phú của người ta? Nhưng cũng có vài loại người chỉ trong một khoảnh khắc cũng đủ để cho lòng người không yên rồi, bạn nói có phải vậy không?
Đúng vậy, bây giờ trúng thưởng một chiếc BMW 520, nhưng mà tôi phải làm thế nào để có thể cầm vé số đi đổi đây?
Trực tiếp đi qua nói chuyện phiếm với anh? Viết một mẩu giấy nhỏ? Trời ạ, tôi làm không được… Bị từ chối thì làm sao bây giờ? Tôi tốt nhất cũng chỉ có thể dùng ánh mắt thâm ý nhìn anh, hi vọng anh có thể chú ý tới tôi. Mặt nhìn anh nhưng không thể cười (nếu không thì trông rất lẳng lơ, vừa nhìn qua một cái liền biết là đang dụ dỗ anh!) chỉ có thể dùng ý cười trong đáy mắt cùng sự cổ vũ, tần suất nhìn anh cũng không thể quá nhiều, cũng không thể quá ít, oa, thật là khó quá đi! (nói trắng ra đây cũng chính là dụ dỗ, há há!) (bạn cảm giác được như vậy hình như rất có khí chất nha!)
Đừng nên hỏi tôi có thành công hay không?! Đó là tất nhiên rồi, nếu không anh làm sao có thể trở thành chồng yêu của tôi hả? Khi anh làm như cố tình vô ý đi đến bên cạnh tôi, hỏi tôi có muốn cùng đi ăn khuya với nhau không, tôi biết đêm nay chắc chắn là một đêm tuyệt vời. Nhìn đồng hồ một chút, đã quá mười hai giờ đêm rồi, một ngày mới đã bắt đầu, hơn nữa còn là sinh nhật lần thứ hai mươi sáu của tôi nha!
Tình huống thật bình thường sao? Không có cái gì cao trào kích động! Đây là tất nhiên, đây không phải là tiểu thuyết, đây là cổ tích có thật giữa tôi và chồng yêu. Bên nhau đã bốn năm, có nụ cười có nước mắt, có chua xót cùng ngọt ngào, tôi có ý định từ từ thu nhặt từng chút một, đem mọi điều trở thành kỉ niệm!
Đúng rồi, sau này tôi còn phát hiện “Chiếc xe yêu thích nhất của tôi” không phải là chiếc BMW520, tất nhiên cũng không phải là Toyota, lại càng không phải là Yamaha… Theo quan sát của tôi sau hơn 2 năm ở chung, chồng yêu của tôi, hẳn là có thể xem như là Vitara!
Vừa gặp đã yêu giống như là bạn trúng thưởng một chiếc BMW520, có ai không sướng như điên? Lần đầu tiên ngồi vào ghế điều khiển, cầm lấy vô lăng, tay run rẩy cùng nhịp tim rộn rã không ngừng, vĩnh viễn lưu lại trong lòng. Nhưng mà với đại đa số người mà nói, vấn đề sau khi có được mới thật sự là thử thách tàn khốc! Có bao nhiêu người “nuôi” được một chiếc xe BMW520? Tiền bảo dưỡng bảo trì rồi tiền bảo hiểm này nọ… Đến cuối cùng bạn sẽ phát hiện bạn thật sự không thể gánh được chi phí còn muốn khổng lồ hơn cả so với đại dương mà mỗi năm cần phải chi ra kia… Đến cuối cùng bạn mới phát hiện chiếc xe được yêu thích nhất không phải là chiếc xe thích hợp với bạn!
Có tuổi một chút, chiếc BMW trong mắt bạn có phải đã đổi thành chiếc Toyota rồi phải không? Tại sao??? Có người còn nói: Thật ra Yamaha cũng rất được!
Có người hỏi tôi: Vẫn còn tin tưởng vừa gặp đã yêu sao? Tin, chắc chắn tôi tin!
Tôi tự nói với bản thân mình: nếu như người ấy không có biện pháp khiến cho tôi có cảm giác có thể cùng anh bên nhau cả đời thì chẳng còn gì phải hối tiếc ngay trong lần đầu tiên gặp gỡ, tôi hẳn là không có cách nào vượt qua được trở ngại khi cùng anh nắm lấy tay nhau, dù sao đoạn đường tình cảm giữa hai người đàn ông cũng không phải là một con đường rộng rãi gì cho cam! Khác biệt chính là, tôi hiểu rất rõ khởi đầu tốt thì chỉ mới là có được một nửa thành công, nếu như không có đủ lí trí, khoan dung, tin tưởng cùng khả năng chịu đựng thì không có cách nào đem hai người từ hai thế giới hòa nhập vào nhau.
Lần đầu tiên tôi thấy chồng yêu của tôi là ở Speed. Đó là buổi tối trước đợt nghỉ tết Đoan Ngọ, tôi từ Đào Viên bắt xe bus về lại Cao Hùng cũng đã hơn 11 giờ, lê thân người mệt mỏi đi thẳng đến Speed thôi. (đôi chân ngẫu nhiên có động lực tính ra cũng rất giỏi, có phải không?!) Speed quả nhiên đã chật kín chỗ như tôi dự đoán, những bóng dáng lần lượt thay đổi, lộ ra những khuôn mặt không thân thiết đi qua đi lại. Bởi vì tôi không có thần kinh vận động, chỉ có thể im lặng mà đứng ở một góc. Bất quả tôi vẫn thoáng chú ý đến “Anh” (cũng chính là chồng yêu của tôi!), tất nhiên tôi cũng đồng thời chú ý đến số lượng “kẻ thù” không hề ít đang ra sức hấp dẫn sự chú ý của anh (Kẻ thù? Đúng vậy! Trong chiến trường tình ái, một chút cũng không thể nương tay, nếu không làm sao có thể đột phá vòng vây giữa thiên quân vạn mã?) thậm chí còn có hai kẻ vây lấy anh mời rượu. (như thế nào cho tới bây giờ cũng không có ai đến mời rượu tôi?)
Thật sự! Lúc ấy là tôi bị anh hút lấy, tôi đang suy nghĩ nếu như có thể cùng một người như vậy bên nhau trọn đời, quả là kiếp này không còn gì phải hối hận nữa! (tất nhiên, sau hơn hai năm ở chung, có rất nhiều lần muốn đem anh đá văng xuống biển cho biết, sau đó lại còn bỏ đi… Bất quá lúc ấy hình dung như thế nào nhỉ? Đây chính là vừa gặp đã yêu rồi!)
Tôi muốn nói rõ ràng trước một chút, thật ra chồng yêu của tôi không phải là nhân vật gì quá mức tài giỏi, nhưng nên nói như thế nào đây nhỉ?? Uhm… Bạn thích ăn chuối không? (He, đừng nghĩ bậy!) ít nhất tôi cũng không thích, trong thiên đường của loại trái cây đó, có không hề ít loại chuối ngon lành, nhưng mà nếu Nhật Bản thì sao? Đúng vậy, anh giống như là chuối đến từ Nhật Bản, lấy hiếm làm quí. Đàn ông như anh tại Đài Loan thật sự không ít, nhưng mà trong thế giới của đồng chí thì thật sự là không nhiều lắm!
Có thể nói như thế này, nếu như tôi chạy đến giữa bầy đồng chí nói: tuyển một người chồng, tiêu chuẩn mong muốn là ngoại hình cao lớn, vóc dáng tráng kiện, có râu quai nón, lông ngực, tài năng đặc biệt, tính tình phóng khoáng rộng rãi, còn phải là cảnh sát vì dân phục vụ, tốt nhất là độc lập về mặt kinh tế, có nhà có xe… Bạn đoán sẽ có người nhìn tôi sao??? Có thể có người ném đá tôi không??? Tất nhiên trong lúc ấy, có rất nhiều điều không thể nhìn ra, anh kiểu gì cũng chẳng thể mặc đồng phục để đến Speed được? Tóm lại không thể gặp một người liền có thể nhận ra tài năng thiên phú của người ta? Nhưng cũng có vài loại người chỉ trong một khoảnh khắc cũng đủ để cho lòng người không yên rồi, bạn nói có phải vậy không?
Đúng vậy, bây giờ trúng thưởng một chiếc BMW 520, nhưng mà tôi phải làm thế nào để có thể cầm vé số đi đổi đây?
Trực tiếp đi qua nói chuyện phiếm với anh? Viết một mẩu giấy nhỏ? Trời ạ, tôi làm không được… Bị từ chối thì làm sao bây giờ? Tôi tốt nhất cũng chỉ có thể dùng ánh mắt thâm ý nhìn anh, hi vọng anh có thể chú ý tới tôi. Mặt nhìn anh nhưng không thể cười (nếu không thì trông rất lẳng lơ, vừa nhìn qua một cái liền biết là đang dụ dỗ anh!) chỉ có thể dùng ý cười trong đáy mắt cùng sự cổ vũ, tần suất nhìn anh cũng không thể quá nhiều, cũng không thể quá ít, oa, thật là khó quá đi! (nói trắng ra đây cũng chính là dụ dỗ, há há!) (bạn cảm giác được như vậy hình như rất có khí chất nha!)
Đừng nên hỏi tôi có thành công hay không?! Đó là tất nhiên rồi, nếu không anh làm sao có thể trở thành chồng yêu của tôi hả? Khi anh làm như cố tình vô ý đi đến bên cạnh tôi, hỏi tôi có muốn cùng đi ăn khuya với nhau không, tôi biết đêm nay chắc chắn là một đêm tuyệt vời. Nhìn đồng hồ một chút, đã quá mười hai giờ đêm rồi, một ngày mới đã bắt đầu, hơn nữa còn là sinh nhật lần thứ hai mươi sáu của tôi nha!
Tình huống thật bình thường sao? Không có cái gì cao trào kích động! Đây là tất nhiên, đây không phải là tiểu thuyết, đây là cổ tích có thật giữa tôi và chồng yêu. Bên nhau đã bốn năm, có nụ cười có nước mắt, có chua xót cùng ngọt ngào, tôi có ý định từ từ thu nhặt từng chút một, đem mọi điều trở thành kỉ niệm!
Đúng rồi, sau này tôi còn phát hiện “Chiếc xe yêu thích nhất của tôi” không phải là chiếc BMW520, tất nhiên cũng không phải là Toyota, lại càng không phải là Yamaha… Theo quan sát của tôi sau hơn 2 năm ở chung, chồng yêu của tôi, hẳn là có thể xem như là Vitara!