Lần đầu tiên ra nước ngoài, tôi cùng Gấu Lớn chọn Bangkok của Thái Lan. Ngoại trừ Thái Lan là đất nước có vật giá phù hợp cùng là thiên đường của phương Nam, chúng tôi cũng phải nói thật, một trong những yếu tố rất quan trọng chính là: Bangkok chính là thiên đường lấp lánh, cuộc sống về đêm tràn ngập cám dỗ đối với gay.
Tưởng tượng đến Bangkok, trong ánh đèn rực rỡ, âm nhạc chát chúa, *** điên cuồng tuôn chảy, vây trong tửu trì nhục lâm (1) ca hát thanh bình. Tôi cùng Gấu Lớn chẳng khác gì hai con giòi lớn ngo ngoe động sắc tâm không thể tự kềm chế đến mức phải tự kinh hoàng. Ôi, hai người đàn ông đã kết hôn, tại sao trong đầu óc lại bị tẩy sạch như động vật bậc thấp?
“Tới Bangkok rồi, chúng ta… Chuyện kia… Làm sao bây giờ?” Gấu Lớn cẩn thận hỏi.
“Cái kia làm sao đây?”
“Cái đó ai ai…”
Tôi chút xíu liều hiểu ra, Gấu Lớn chính là hỏi: Đến Bangkok đối mặt với hấp dẫn nhất thế gian kia, hai người chúng tôi phải sử dụng “chính sách” gì? Tôi tất nhiên chút xíu liền hiểu ngay, dù sao tôi cũng từng có cả ngày suy nghĩ miên man về cuộc sống ban đêm của Bangkok, tôi không thừa nhận cũng không phủ nhận tôi chẳng phải là loại người cao thượng chẳng hề biết đến cái gọi là động lòng.
Chính là ý định biến 6 ngày 5 đêm ở Bangkok thành tự do tuyệt đối có được hay không?
Hay là, đều tận lực chơi bời, không can thiệp vào chuyện của nhau giả bộ biến thành đi du lịch một mình?
Trải qua một hồi thảo luận bởi vì Gấu Lớn dọa dẫm tôi, nếu như tôi làm bậy bất kì chuyện gì, sẽ thi triển cực hình dùng tay kẹp cổ đầy bạo lực với tôi, mà tôi cũng thật sự không thể chịu được chồng yêu của tôi đi theo gã đàn ông khác, cho nên chúng tôi cuối cùng nhịn đau đem chuyến du lịch này trở thành “chuyến du lịch trong sáng thuần khiết”. Vẫn muốn đi xem, dù sao, chúng tôi vẫn muốn biết thiên đường thơ nhạc về đêm kia có cảnh tượng như thế nào.
“Chồng à, tới Bangkok rồi anh có dám nắm tay em đi dạo ngoài đường không?” Tôi hỏi trước khi đi, bởi vì nghe nói thái độ của dân Bangkok với gay cũng thân thiện.
“Không muốn!” Gấu Lớn kiên quyết lắc đầu.
“Tại sao? Đâu có ai biết mình đâu!”
“Không cần để cho cả thế giới biết mình là gay!”
“Cả thế giới?…” Có trầm trọng vậy không?
Vì vậy chúng tôi cứ thế mà đến Bangkok, ở đó 5 đêm, chúng tôi đi xem đủ loại nơi chốn tình sắc…
Buổi tối ở Bangkok, phần lớn chúng tôi đến khu Tây Long (Silom) đi dạo, phần lớn ở khu Tây Long đều là du khách ngoại quốc đi tản bộ ngắm cảnh, tất cả dịch vụ ăn uống mua sắm đều có. Chúng tôi tiêu tốn không ít thời gian mua sắm ở chợ đêm, mà thật ra chúng tôi cũng không mua gì nhiều, sở dĩ tốn thời gian là bởi vì phải đi khắp nơi so giá. Trước khi đến Bangkok, chúng tôi tất nhiên cũng được cảnh cáo có những món bị hét giá cắt cổ, hơn nữa tôi trước đó xem một chút, tránh cho bị hại. Bất quá, bởi vì biên độ hét giá thật sự chênh lệch rất nhiều so với Đài Loan, tôi phát hiện tôi cũng rất khó mà vượt qua được rào cản này.
“How much is this?” Tôi chỉ vào một đôi giày sandan làm thủ công tinh xảo hỏi giá.
“890 baht” baht vốn là tiền của Thái, đơn vị tiền tệ dùng trong nước.
“Oh too expensive!” Giọng điệu phải khoa trương, cũng làm ra vẻ muốn quay người bỏ đi.
“Ok, how much you want?” Ông chủ làm ra bộ dạng đáng thương.
Đây là mở đầu thắng lợi cho mỗi lần mua sắm. Trong lòng tôi còn đang tự hỏi phải ép giá xuống bao nhiêu, uhm 300baht là được, tính ra tiền Đài Loan khoảng chừng 240 đồng, chắc là được. Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, chồng yêu của tôi đã giật lấy máy tính trên tay ông chủ, bấm 3 số 150.
“Oh no, more!” Ông chủ gần như khóc thét, đề nghị tăng lên một chút.
Gấu Lớn kéo tay tôi bỏ đi, chỉ nghe ông chủ phía sau gào lên: “Ok Ok!” Gấu lớn kéo tôi quay lại, chỉ vào 2 đôi sandan, bấm 3 số 250 trên máy tính, làm cho ông chủ ngất xỉu ngay tại chỗ.
Ông chủ vốn là không chịu ngoan ngoãn nghe lời, nhưng Gấu Lớn rất kiên quyết, lại thêm tôi kiên trì vừa đấm vừa xoa đem giá cả ở Đài Loan chuyển sang tiếng Anh so sánh, nói đến khi tôi cũng nóng hết cả mặt.
Cuối cùng dĩ nhiên là phải bán thôi ông trời của tôi ơi, như vậy cũng được? Chúng tôi dùng 250 baht mua được 2 đôi sandan. Tôi rốt cuộc cũng biết được công lực chém người máu chảy thành sông, mây trời biến sắc của chồng yêu tôi rồi.
“Chồng à, tại sao anh ở Đài Loan mua đồ cũng không thấy hăng hái như vầy?” Tôi cho tới lúc này cũng không biết Gấu Lớn là người trả giá không chớp mắt như thế này. Tôi thường thầm oán Gấu Lớn không có khái niệm chi tiêu tiết kiệm, không ngờ lần này anh ra tay trả giá ác độc đến mức khiến cho tôi đứng xem chỉ biết trợn mắt há miệng.
“Anh xin em, ở Đài Loan? Mất mặt lắm!”
“Vậy ở Bangkok thì không mất mặt?”
“Anh nghe không hiểu mấy người đang nói cái gì, anh chỉ đưa ra ý kiến khách quan thôi, có được chưa?” Bộ dáng anh như toàn bộ chuyện này chẳng liên quan đến mình.
“…” Cái này có tính là logic không?
Tất nhiên, trọng điểm trong chuyến đi này của chúng tôi không phải ở đây, tất cả những trò chơi tuyệt nhất đều nép mình ở những con hẻm hai bên đường Tây Long. Vừa đi vào hẻm ở đường Tây Long, đèn cũng ít rực rỡ hơn, có thêm nhiều đèn màu xanh đỏ lấp lánh, làm cho người ta có thể ngửi ra được mùi tình sắc nồng đậm. Có người hoạt động đơn lẻ, có người ra sức lôi kéo bắt chuyện với khách nước ngoài,cầm trong tay những tấm ảnh chụp tả thực đầy khiêu khích khiến cho người xem mặt đỏ tim đập, khi chúng tôi đi ngang qua cả hàng các cô gái trẻ đẹp ăn mặt hở hang chỉ thiếu chưa hở vòng 3 dùng tiếng nhật cúi chào: Xin chào quí khách nhưng mà, đây không phải là mục tiêu của chúng tôi, tôi đã sớm xem ở trên mạng cùng tìm hiểu đủ đường về go-go boy club trước rồi. Chỉ có hai người chúng tôi trên đường Gấu Lớn liền dùng tiếng Trung lớn tiếng lên án: “Đàn ông Nhật Bản đều là một bầy dê xồm!” Cái đó cũng không được phép nói trước mặt công chúng, cứ trực tiếp tiến thẳng đến mục tiêu mà “phóng hỏa” thôi.
Mặc dù lần đầu tiên đến Bangkok, nhưng thật ra mấy nơi dành cho đàn ông cũng không có kiếm, bởi vì go-go club cũng không phải là nơi tối tăm không người nhận ra, mà là một bảng hiệu sáng rực thu hút ánh mắt.
Do nhớ rõ hồi đêm đầu tiên chúng tôi đến một quán bar tên TAWAN đầy đàn ông vai u thịt bắp, vừa vào trong tôi liền choáng váng. Bốn năm chục người đàn ông cường tráng với làn da sậm màu từ trên xuống dưới chỉ có mặc độc cái quần bơi chữ T màu trắng ở trên sân khấu biểu diễn những màn khoe cơ bắp. Nếu như không phải có Gấu Lớn ở bên cạnh hung tợn trừng mắt nhìn tôi, khiến cho tôi tỉnh táo lại một chút, tôi nhất định cho rằng tôi đã lạc tới thiên đường.
Chúng tôi kêu vài chai bia, rốt cuộc biết cái gì gọi là tửu trì nhục lâm nha.
“Thế nào? Hưng phấn ghê ha? Có nhắm được ai chưa?” Gấu Lớn hỏi làm tôi kinh hãi.
“Á á làm gì có? Em có chồng yêu rồi mà, anh so với mấy người đó còn cường tráng đẹp trai hơn nhiều.” Tôi chột dạ cười, thuận tiện bóp chết lương tâm của mình.
“Em nói anh giống bọn họ?”
“Đúng vậy nha, anh vừa đen lại vạm vỡ, còn có lông ngực rất quyến rũ…” Tôi vội vàng bổ sung mấy câu, để tránh tên bay đạn lạc.
“Em đừng có nói bậy, mọi người đều nói anh giống ZaiZai(2).”
“ZaiZai? F4? Vườn sao băng?” Tôi… Tôi… Thật không thể tin được vào lỗ tai mình nữa
“Đúng vậy!” Gấu Lớn nói nghiêm túc, lại còn đem tay phải đặt lên ngực, chậm rãi đưa ngón tay chỉ về phía bầu trời, trong niệng còn hát: Cùng em đi xem sao băng, rơi xuống…
Nhìn bộ dáng vui đùa của bé gấu đầu đá, tôi thật sự chỉ có thể cười như điên.
“Anh cũng không muốn giống anh ta, ai kêu ZaiZai càng lúc càng giống anh.” Gấu Lớn tiếp tục nói, may mà ở đây không ai hiểu được tiếng Trung, nếu không tôi dám đảm bảo 100% nhất định có 100 người qua đường thấy chuyện bất bình mà nhảy vô đập chết anh.
“Vườn sao băng? Em thấy anh đóng vai chính bộ Vườn trầu chắc cũng được đó ” tôi ôm bụng cười đau thắt ruột, báo thù vụ “Daily Airway”
“Cùng em đi ngắm mưa sao băng, rơi rơi…” Trời ạ, thật sự là quá đủ luôn!
Mấy ngày sau, chúng tôi lại đến một nơi bất đồng “khẩu vị” – go-go club, mặc kệ là vạm vỡ rắn chắc, hay là thân hình cường tráng mặc kệ là mặt mũi xinh đẹp hay là bề ngoài dữ tợn, thậm chí còn có thiếu niên trắng trẻo ngon miệng, chỉ cần có người muốn mua, nhất định có người bán.
Ở trong club này một chút, tất cả đàn ông, thiếu niên cũng chỉ dùng một mảnh vải hơi mỏng che đậy cơ thể, sau đó dựa trên mã số mà thay nhau lên sân khấu biểu diễn phô bày cơ thể của mình, dùng ánh mắt khát vọng quyến rũ khách hàng ở bên dưới. Khách ở dưới nếu như vừa ý, có thể chọn số đó, thỏa thuận giá cả cho một đêm xuân. Bất quá, rất đáng tiếc là không có đến lượt tôi, có lẽ bởi vì Gấu Lớn luôn ôm tôi chặt cứng, bộ dáng không cho người có ý ra tay đi?!
Đến mười giờ tối, mười một giờ, mười hai giờ thì sẽ có biểu diễn múa thoát y hàng thật giá thật. Bất quá không biết người khác thế nào, nhưng múa thoát y này, thật sự không có làm cho chúng tôi có cảm giác hưng phấn gì, chỉ cảm thấy động tác cường điệu khiến cho người khác mắc cười, nhưng cũng có bài có bản, từ trên sân khấu xuống phía dưới, lại còn lộn một vòng lơ lửng trên dây. Khung cảnh còn được mấy ca khúc tiếng Trung của Lưu Đức Hoa, Hoàng Phi Hồng làm chủ đề, nói có bao nhiêu kì lạ thì liền có bấy nhiêu.
Thật ra qua mấy buổi tối, tâm tình tầm hoa vấn liễu của tôi cùng Gấu Lớn cũng đã chẳng còn nữa, chỉ là không có tâm tình cùng chẳng có chuyện làm mà đi đến go-go club. Thật sự chúng tôi cũng chẳng phải tự cho mình thanh cao, xem qua đủ loại hình dạng cơ thể, chỉ có thể nói là “nhìn hoài không thấy”(3), chúng tôi cuối cùng cũng cảm thấy được hấp dẫn từ những cơ thể kia bất quá cũng chỉ là một hồi mới mẻ. Giống như khi chúng tôi đến TAWAN lần thứ ba, cảm giác xúc động trong lòng khi lần đầu tiên nhìn thấy thanh niên trai tráng trong này cũng chẳng còn tồn tại, chỉ có một hai người vẫn còn khiến cho tôi có cảm giác muốn nhìn thêm một chút. Quan niệm về khả năng hấp dẫn cũng chẳng thể kéo dài, nhất là cơ thể đó bạn chỉ cần dùng một chút tiền là có thể dễ dàng có được. Có lẽ, nếu như chúng tôi đến TAWAN lần thứ tư, người có thể khiến tôi xao động cũng chẳng thể có được dù chỉ là một nửa.
Chúng tôi vẫn tự nguyện quí trọng tình yêu không đổi cùng ân tình tích lũy qua từng ngày chung sống với nhau. Cả hai chung sống đã gần ba năm, vóc dáng cùng hình dáng của nhau thật sự không có gì mới mẻ với nhau. Từ trên khuôn mặt quen thuộc, chúng tôi bắt gặp thâm tình khiến cho người cảm thấy bình an hạnh phúc.
Thường thường trong suy nghĩ, quân vương thời đại phong kiến, hậu cung ba nghìn giai lệ, nhưng tại sao chung qui vẫn có một người con gái nào đó chiếm được trái tim đế vương? Bởi vì nàng là thiên hạ đệ nhất mĩ nhân sao? Tôi nghĩ cũng không phải như vậy, hậu cung chắc chắn có rất nhiều thiếu nữ thanh xuân tựa tiên nữ đang chờ hoàng đế giá lâm. Nhưng, dù sao đế vương chỉ có một, tin chắc rằng khao khát đối với tình yêu thật sự so với cơ thể quyến rũ lại càng sâu sắc hơn.
Sắc tâm qua đi, tâm tình của chúng tôi khi nhìn cảnh xuân tươi mát trong club cũng có cảm giác hoàn toàn khác biệt. Tôi thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt những người đó, bởi vì dưới nụ cười ẩn ý trong mắt họ, tôi có thể cảm thấy được sự xót xa. Bỏ qua sự xấu hổ, cơ thể phô bày dưới lớp y phục chẳng che đậy được bao nhiêu cùng những ánh mắt tục tằn *** dục cũng không còn chật vật như đã tưởng cố mà mỉm cười, hi vọng đêm nay không biết có cùng gã đàn ông béo ị người Mĩ hay là gã biến thái người Nhật trải qua một đêm xuân không còn giá lạnh.
Bạn có thể nói đây là thuận theo nhu cầu, tôi cũng không có ý hạ bút sắp xếp thành bối cảnh thê mĩ khiến cho người khác đồng tình. Nhưng mà khi tôi nhìn thấy một màn, bốn năm thanh niên thay nhau lên sân khấu, lẻ loi phô bày cơ thể trần trụi trên đó tự làm, mặt không chút thay đổi chờ đến khoảnh khắc bắn ra, sau đó lặng lẽ cần lấy khăn để trên đất lau dọn những thứ vừa vung vãi. Dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay như sấm, trong lòng tôi lại cảm thấy đau đớn.
Có người nói rất đúng: Đến những nơi thế này, đừng quên đem lương tri cùng tình cảm gởi lại ở khách sạn, coi như là một đêm mộng xuân miệt mại đi, tự nhiên mà vung tiền cứu vớt. Mà những người đó mới vừa dùng ánh mắt khinh thường nhìn chúng tôi vậy? Tôi nghĩ thầm.
Một hồi mộng xuân theo đó mà bị bóp chết, tôi cùng Gấu Lớn thật đúng là có chút không cam tâm, quả nhiên chúng tôi là thành phần lao động sắp đi đến được tiêu chuẩn đạo đức nha.
Bởi vì địa điểm nghỉ chúng tôi chọn là khách sạn năm sao, bên ngoài cửa lớn của khách sạn có một vườn hoa nho nhỏ. Chúng tôi chú ý đến trong một góc nhỏ của vườn hoa cứ đến tối thì có một nhóm thiếu niên trẻ tuổi thảnh thơi tụ tập, công khai nói chờ khách nước ngoài giúp đỡ xã giao. Đêm cuối cùng, chúng tôi không muốn lại đến nơi trăng gió, trong khách sạn vừa buồn vừa chán, vậy là hai người chúng tôi quyết định tìm một người đưa về khách sạn nói chuyện.
Chúng tôi đến vườn hoa nhỏ, quả nhiên lập tức có một thiếu niên liên tiếp đánh mắt tạo sự chú ý với chúng tôi, tôi và Gấu Lớn thật ra cũng mắc cỡ đến đỏ mặt, giống như chúng tôi mới là đi bán ***. Lôi lôi kéo kéo một hồi, tôi cùng Gấu Lớn thỏa thuận với một thiếu niên tạo cảm giác vừa mắt. Tôi hỏi cậu ta có nói được tiếng Anh hay không, có đồng ý đến khách sạn uống bia nói chuyện với chúng tôi hay không? Thỏa thuận giá cả, mua nửa thùng bia, tôi cùng Gấu Lớn dẫn thiếu niên kia (cậu ta nói mình là sinh viên) quay lại khách sạn, đến cửa thang máy, quản lí khách sạn ngăn ba người chúng tôi lại, tỏ ý phải có chứng minh dân dân của thiếu niên kia. Tôi làm như cậu ta là bạn của chúng tôi. Quản lí khách sạn vẫn mỉm cười kiên trì.
Lúc ấy tôi chỉ cảm thấy rất mất mặt, nhất là để cho Gấu Lớn đang giả nai ngốc nghếch đứng ở bên kia, trong tay cầm thùng bia ra sức khoa chân múa tay giải thích ba người chúng tôi chỉ muốn lên uống bia, tôi lập tức muốn đào một cái hố mà nhảy vào!
“Người ta không nói gì nữa? Anh giải thích với ông ta làm cái gì?” Tôi ở trong thang máy oán giận.
“Từ từ, anh nhìn thấy vẻ mặt tay quản lí khách sạn chính là bộ dạng: he he he mấy người định chơi 3P hả! Thật khổ cực cho anh nha! Anh tất nhiên là phải giải thích một chút rồi.”
“…” Á Ông trời của tôi ơi!
Về đến phòng, lúc đầu không khí còn có chút lạnh lùng, bất quá sau khi uống một chút, xem như là có thể cùng nhau trò chuyện rất vui, chính là nói một chút về phong tục tập quán ở Bangkok. Tiếc ở chỗ là tiếng Anh của cậu ta cũng không có thông thạo như tôi tưởng tượng, cũng chỉ nói chuyện sơ sơ. Sau đó chúng tôi dứt khoát đem chiến lợi phẩm mà chúng tôi đã mua được ở Bangkok hỏi giá với cậu ta, xem chúng tôi có mua được với giá hời không.
Kết quả sao? Khi cậu ta nói: chúng tôi dùng 250 baht mua 2 đôi sandan, dân địa phương dùng chưa tới 100 đồng là có thể mua được. Chúng tôi mới bất ngờ phát hiện, chúng tôi hớn hở tưởng ép được ông chủ tiệm không chừa manh giáp thế nhưng sự thật lại không phải là như thế. Ngay cả “chiến dịch sandan” có thể nói là mĩ mãn còn rơi vào kết quả như vậy, những thứ khác mà chúng tôi mua cũng có thể hiểu được rồi, mọi thứ đều bị thiếu niên kia nói là rất mắc, lời bình luận tốt nhất là cũng được.
Nói chuyên hơn một tiếng, chúng tôi cũng cảm thấy đủ rồi. Lúc này Gấu Lớn chết cũng không cùng tôi tiễn thiếu niên kia ra khách sạn, tôi chỉ có thể tiếp tục kiên trì tiễn cậu ta xuống lầu. Ra khỏi cửa thang máy, quản lí khách sạn lại đến đón, tôi muốn anh ta đưa lại chứng minh cho “bạn của tôi”. Không ngờ, quản lí khách sạn móc từ trong túi phải quần tây ra một cọc chứng minh, sau khi tìm không ra lại móc từ túi trái ra một cọc khác. Tôi ngẫn đầu nhìn khách sạn năm sao có vẻ cao cấp đàng hoàng này, chỉ cảm thấy xuân thành không nơi nào không có hoa bay, thì ra chúng tôi không phải là “khách làng chơi” duy nhất nha? Trong lòng rốt cuộc cảm thấy thoải mái chút xíu.
Không còn tiếc nuối, cuộc sống hoang đàng về đêm ở Bangkok cứ thế trôi qua không dấu vết. Trở về Đài Loan, chúng tôi rất nhanh đã quên sạch những chuyện tình sắc kia. Cơ thể nam tính hấp dẫn từng rơi vào mắt chúng tôi cũng chỉ như sao băng lóe sáng, trong khu vườn tình yêu của tôi cùng Gấu Lớn chợt lóe lên rồi biến mất.
“Lần sau còn muốn đến Bangkok chơi không?” Tôi hỏi.
“Uh chờ anh học giỏi tiếng Anh, anh sẽ đi một mình!”
“Tại sao?”
“Lần sau mình đi Úc chơi đi!” Dưới trận đòn độc, chồng yêu của tôi rốt cuộc cũng nói ra được câu trả lời tiêu chuẩn khiến tôi hài lòng.
—
(1) Trụ Vương (紂王) là vị vua cuối cùng đời nhà Thương của lịch sử Trung Quốc, ở ngôi từ 1154 TCN – 1123 TCN hoặc 1075 TCN – 1046 TCN. nổi tiếng là một ông vua *** đãng. Ông mê Đát Kỷ đến quên việc triều chính. Tuy vậy, Trụ Vương có sức khỏe hơn người và là một vị vua văn võ song toàn, vì sự tàn bạo đã dẫn đến mất nước về tay nhà Chu. Để thỏa mãn nhu cầu hưởng thụ xa hoa, ông nghe lời Đát Kỷ xây Lộc Đài, là một ngôi nhà to và cao vút để từ trên đỉnh có thể thưởng ngoạn cảnh vật của đất nước. Đồng thời nơi giải trí của vị vua này cũng khá đặc biệt, ông cho đào những cái hồ nhỏ rồi đổ đầy rượu trong đó gọi là Tửu Trì (suối rượu), lại sai người nướng thịt các loại thú rừng rồi treo đầy trên cây trong vườn dầy đặc đến nỗi ánh mặt trời không xuyên qua các cây thịt xuống mặt đất được gọi là Nhục Lâm (rừng thịt). Vua và Đát Kỷ ngày đêm vui chơi ở đây đến mức không còn biết thời gian và thế giới bên ngoài.
(2) ZaiZai: Là anh Châu Du Dân nhà chúng ta.
(3) Nguyên văn: “Quá tẫn thiên phàm giai bất thị” – 过尽千帆皆不是 – nghìn cánh buồm qua đều không phải, xuất phát từ bài “Vọng Giang Nam” của Ôn Đình Quân thời Đường, nói lên nỗi chờ đợi của thi nhân, ngồi nhìn nghìn chiếc thuyền trôi qua nhưng người kia vẫn không thấy bóng dáng)
夢江南
梳洗罷,
獨倚望江樓。
過盡千帆皆不是,
斜暉脈脈水悠悠,
腸斷白蘋洲。
Mộng Giang Nam
Sơ tẩy bãi,
Độc ỷ Vọng Giang lâu.
Quá tận thiên phàm giai bất thị,
Tà huy mạch mạch thuỷ du du,
Trường đoạn bạch tần châu.
Chải đầu rửa mặt vừa xong
Lên lầu cô tịch ngắm dòng sông xa
Muôn ngàn buồm lại buồm qua.
Ngóng trông mòn mỏi vẫn chưa thấy chàng.
Chiều hiu hắt nước mênh mang,
Nát lòng ngắm mãi rau tần ven sông.
(Người dịch: Nguyễn Thị Bích Hải)
Tưởng tượng đến Bangkok, trong ánh đèn rực rỡ, âm nhạc chát chúa, *** điên cuồng tuôn chảy, vây trong tửu trì nhục lâm (1) ca hát thanh bình. Tôi cùng Gấu Lớn chẳng khác gì hai con giòi lớn ngo ngoe động sắc tâm không thể tự kềm chế đến mức phải tự kinh hoàng. Ôi, hai người đàn ông đã kết hôn, tại sao trong đầu óc lại bị tẩy sạch như động vật bậc thấp?
“Tới Bangkok rồi, chúng ta… Chuyện kia… Làm sao bây giờ?” Gấu Lớn cẩn thận hỏi.
“Cái kia làm sao đây?”
“Cái đó ai ai…”
Tôi chút xíu liều hiểu ra, Gấu Lớn chính là hỏi: Đến Bangkok đối mặt với hấp dẫn nhất thế gian kia, hai người chúng tôi phải sử dụng “chính sách” gì? Tôi tất nhiên chút xíu liền hiểu ngay, dù sao tôi cũng từng có cả ngày suy nghĩ miên man về cuộc sống ban đêm của Bangkok, tôi không thừa nhận cũng không phủ nhận tôi chẳng phải là loại người cao thượng chẳng hề biết đến cái gọi là động lòng.
Chính là ý định biến 6 ngày 5 đêm ở Bangkok thành tự do tuyệt đối có được hay không?
Hay là, đều tận lực chơi bời, không can thiệp vào chuyện của nhau giả bộ biến thành đi du lịch một mình?
Trải qua một hồi thảo luận bởi vì Gấu Lớn dọa dẫm tôi, nếu như tôi làm bậy bất kì chuyện gì, sẽ thi triển cực hình dùng tay kẹp cổ đầy bạo lực với tôi, mà tôi cũng thật sự không thể chịu được chồng yêu của tôi đi theo gã đàn ông khác, cho nên chúng tôi cuối cùng nhịn đau đem chuyến du lịch này trở thành “chuyến du lịch trong sáng thuần khiết”. Vẫn muốn đi xem, dù sao, chúng tôi vẫn muốn biết thiên đường thơ nhạc về đêm kia có cảnh tượng như thế nào.
“Chồng à, tới Bangkok rồi anh có dám nắm tay em đi dạo ngoài đường không?” Tôi hỏi trước khi đi, bởi vì nghe nói thái độ của dân Bangkok với gay cũng thân thiện.
“Không muốn!” Gấu Lớn kiên quyết lắc đầu.
“Tại sao? Đâu có ai biết mình đâu!”
“Không cần để cho cả thế giới biết mình là gay!”
“Cả thế giới?…” Có trầm trọng vậy không?
Vì vậy chúng tôi cứ thế mà đến Bangkok, ở đó 5 đêm, chúng tôi đi xem đủ loại nơi chốn tình sắc…
Buổi tối ở Bangkok, phần lớn chúng tôi đến khu Tây Long (Silom) đi dạo, phần lớn ở khu Tây Long đều là du khách ngoại quốc đi tản bộ ngắm cảnh, tất cả dịch vụ ăn uống mua sắm đều có. Chúng tôi tiêu tốn không ít thời gian mua sắm ở chợ đêm, mà thật ra chúng tôi cũng không mua gì nhiều, sở dĩ tốn thời gian là bởi vì phải đi khắp nơi so giá. Trước khi đến Bangkok, chúng tôi tất nhiên cũng được cảnh cáo có những món bị hét giá cắt cổ, hơn nữa tôi trước đó xem một chút, tránh cho bị hại. Bất quá, bởi vì biên độ hét giá thật sự chênh lệch rất nhiều so với Đài Loan, tôi phát hiện tôi cũng rất khó mà vượt qua được rào cản này.
“How much is this?” Tôi chỉ vào một đôi giày sandan làm thủ công tinh xảo hỏi giá.
“890 baht” baht vốn là tiền của Thái, đơn vị tiền tệ dùng trong nước.
“Oh too expensive!” Giọng điệu phải khoa trương, cũng làm ra vẻ muốn quay người bỏ đi.
“Ok, how much you want?” Ông chủ làm ra bộ dạng đáng thương.
Đây là mở đầu thắng lợi cho mỗi lần mua sắm. Trong lòng tôi còn đang tự hỏi phải ép giá xuống bao nhiêu, uhm 300baht là được, tính ra tiền Đài Loan khoảng chừng 240 đồng, chắc là được. Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, chồng yêu của tôi đã giật lấy máy tính trên tay ông chủ, bấm 3 số 150.
“Oh no, more!” Ông chủ gần như khóc thét, đề nghị tăng lên một chút.
Gấu Lớn kéo tay tôi bỏ đi, chỉ nghe ông chủ phía sau gào lên: “Ok Ok!” Gấu lớn kéo tôi quay lại, chỉ vào 2 đôi sandan, bấm 3 số 250 trên máy tính, làm cho ông chủ ngất xỉu ngay tại chỗ.
Ông chủ vốn là không chịu ngoan ngoãn nghe lời, nhưng Gấu Lớn rất kiên quyết, lại thêm tôi kiên trì vừa đấm vừa xoa đem giá cả ở Đài Loan chuyển sang tiếng Anh so sánh, nói đến khi tôi cũng nóng hết cả mặt.
Cuối cùng dĩ nhiên là phải bán thôi ông trời của tôi ơi, như vậy cũng được? Chúng tôi dùng 250 baht mua được 2 đôi sandan. Tôi rốt cuộc cũng biết được công lực chém người máu chảy thành sông, mây trời biến sắc của chồng yêu tôi rồi.
“Chồng à, tại sao anh ở Đài Loan mua đồ cũng không thấy hăng hái như vầy?” Tôi cho tới lúc này cũng không biết Gấu Lớn là người trả giá không chớp mắt như thế này. Tôi thường thầm oán Gấu Lớn không có khái niệm chi tiêu tiết kiệm, không ngờ lần này anh ra tay trả giá ác độc đến mức khiến cho tôi đứng xem chỉ biết trợn mắt há miệng.
“Anh xin em, ở Đài Loan? Mất mặt lắm!”
“Vậy ở Bangkok thì không mất mặt?”
“Anh nghe không hiểu mấy người đang nói cái gì, anh chỉ đưa ra ý kiến khách quan thôi, có được chưa?” Bộ dáng anh như toàn bộ chuyện này chẳng liên quan đến mình.
“…” Cái này có tính là logic không?
Tất nhiên, trọng điểm trong chuyến đi này của chúng tôi không phải ở đây, tất cả những trò chơi tuyệt nhất đều nép mình ở những con hẻm hai bên đường Tây Long. Vừa đi vào hẻm ở đường Tây Long, đèn cũng ít rực rỡ hơn, có thêm nhiều đèn màu xanh đỏ lấp lánh, làm cho người ta có thể ngửi ra được mùi tình sắc nồng đậm. Có người hoạt động đơn lẻ, có người ra sức lôi kéo bắt chuyện với khách nước ngoài,cầm trong tay những tấm ảnh chụp tả thực đầy khiêu khích khiến cho người xem mặt đỏ tim đập, khi chúng tôi đi ngang qua cả hàng các cô gái trẻ đẹp ăn mặt hở hang chỉ thiếu chưa hở vòng 3 dùng tiếng nhật cúi chào: Xin chào quí khách nhưng mà, đây không phải là mục tiêu của chúng tôi, tôi đã sớm xem ở trên mạng cùng tìm hiểu đủ đường về go-go boy club trước rồi. Chỉ có hai người chúng tôi trên đường Gấu Lớn liền dùng tiếng Trung lớn tiếng lên án: “Đàn ông Nhật Bản đều là một bầy dê xồm!” Cái đó cũng không được phép nói trước mặt công chúng, cứ trực tiếp tiến thẳng đến mục tiêu mà “phóng hỏa” thôi.
Mặc dù lần đầu tiên đến Bangkok, nhưng thật ra mấy nơi dành cho đàn ông cũng không có kiếm, bởi vì go-go club cũng không phải là nơi tối tăm không người nhận ra, mà là một bảng hiệu sáng rực thu hút ánh mắt.
Do nhớ rõ hồi đêm đầu tiên chúng tôi đến một quán bar tên TAWAN đầy đàn ông vai u thịt bắp, vừa vào trong tôi liền choáng váng. Bốn năm chục người đàn ông cường tráng với làn da sậm màu từ trên xuống dưới chỉ có mặc độc cái quần bơi chữ T màu trắng ở trên sân khấu biểu diễn những màn khoe cơ bắp. Nếu như không phải có Gấu Lớn ở bên cạnh hung tợn trừng mắt nhìn tôi, khiến cho tôi tỉnh táo lại một chút, tôi nhất định cho rằng tôi đã lạc tới thiên đường.
Chúng tôi kêu vài chai bia, rốt cuộc biết cái gì gọi là tửu trì nhục lâm nha.
“Thế nào? Hưng phấn ghê ha? Có nhắm được ai chưa?” Gấu Lớn hỏi làm tôi kinh hãi.
“Á á làm gì có? Em có chồng yêu rồi mà, anh so với mấy người đó còn cường tráng đẹp trai hơn nhiều.” Tôi chột dạ cười, thuận tiện bóp chết lương tâm của mình.
“Em nói anh giống bọn họ?”
“Đúng vậy nha, anh vừa đen lại vạm vỡ, còn có lông ngực rất quyến rũ…” Tôi vội vàng bổ sung mấy câu, để tránh tên bay đạn lạc.
“Em đừng có nói bậy, mọi người đều nói anh giống ZaiZai(2).”
“ZaiZai? F4? Vườn sao băng?” Tôi… Tôi… Thật không thể tin được vào lỗ tai mình nữa
“Đúng vậy!” Gấu Lớn nói nghiêm túc, lại còn đem tay phải đặt lên ngực, chậm rãi đưa ngón tay chỉ về phía bầu trời, trong niệng còn hát: Cùng em đi xem sao băng, rơi xuống…
Nhìn bộ dáng vui đùa của bé gấu đầu đá, tôi thật sự chỉ có thể cười như điên.
“Anh cũng không muốn giống anh ta, ai kêu ZaiZai càng lúc càng giống anh.” Gấu Lớn tiếp tục nói, may mà ở đây không ai hiểu được tiếng Trung, nếu không tôi dám đảm bảo 100% nhất định có 100 người qua đường thấy chuyện bất bình mà nhảy vô đập chết anh.
“Vườn sao băng? Em thấy anh đóng vai chính bộ Vườn trầu chắc cũng được đó ” tôi ôm bụng cười đau thắt ruột, báo thù vụ “Daily Airway”
“Cùng em đi ngắm mưa sao băng, rơi rơi…” Trời ạ, thật sự là quá đủ luôn!
Mấy ngày sau, chúng tôi lại đến một nơi bất đồng “khẩu vị” – go-go club, mặc kệ là vạm vỡ rắn chắc, hay là thân hình cường tráng mặc kệ là mặt mũi xinh đẹp hay là bề ngoài dữ tợn, thậm chí còn có thiếu niên trắng trẻo ngon miệng, chỉ cần có người muốn mua, nhất định có người bán.
Ở trong club này một chút, tất cả đàn ông, thiếu niên cũng chỉ dùng một mảnh vải hơi mỏng che đậy cơ thể, sau đó dựa trên mã số mà thay nhau lên sân khấu biểu diễn phô bày cơ thể của mình, dùng ánh mắt khát vọng quyến rũ khách hàng ở bên dưới. Khách ở dưới nếu như vừa ý, có thể chọn số đó, thỏa thuận giá cả cho một đêm xuân. Bất quá, rất đáng tiếc là không có đến lượt tôi, có lẽ bởi vì Gấu Lớn luôn ôm tôi chặt cứng, bộ dáng không cho người có ý ra tay đi?!
Đến mười giờ tối, mười một giờ, mười hai giờ thì sẽ có biểu diễn múa thoát y hàng thật giá thật. Bất quá không biết người khác thế nào, nhưng múa thoát y này, thật sự không có làm cho chúng tôi có cảm giác hưng phấn gì, chỉ cảm thấy động tác cường điệu khiến cho người khác mắc cười, nhưng cũng có bài có bản, từ trên sân khấu xuống phía dưới, lại còn lộn một vòng lơ lửng trên dây. Khung cảnh còn được mấy ca khúc tiếng Trung của Lưu Đức Hoa, Hoàng Phi Hồng làm chủ đề, nói có bao nhiêu kì lạ thì liền có bấy nhiêu.
Thật ra qua mấy buổi tối, tâm tình tầm hoa vấn liễu của tôi cùng Gấu Lớn cũng đã chẳng còn nữa, chỉ là không có tâm tình cùng chẳng có chuyện làm mà đi đến go-go club. Thật sự chúng tôi cũng chẳng phải tự cho mình thanh cao, xem qua đủ loại hình dạng cơ thể, chỉ có thể nói là “nhìn hoài không thấy”(3), chúng tôi cuối cùng cũng cảm thấy được hấp dẫn từ những cơ thể kia bất quá cũng chỉ là một hồi mới mẻ. Giống như khi chúng tôi đến TAWAN lần thứ ba, cảm giác xúc động trong lòng khi lần đầu tiên nhìn thấy thanh niên trai tráng trong này cũng chẳng còn tồn tại, chỉ có một hai người vẫn còn khiến cho tôi có cảm giác muốn nhìn thêm một chút. Quan niệm về khả năng hấp dẫn cũng chẳng thể kéo dài, nhất là cơ thể đó bạn chỉ cần dùng một chút tiền là có thể dễ dàng có được. Có lẽ, nếu như chúng tôi đến TAWAN lần thứ tư, người có thể khiến tôi xao động cũng chẳng thể có được dù chỉ là một nửa.
Chúng tôi vẫn tự nguyện quí trọng tình yêu không đổi cùng ân tình tích lũy qua từng ngày chung sống với nhau. Cả hai chung sống đã gần ba năm, vóc dáng cùng hình dáng của nhau thật sự không có gì mới mẻ với nhau. Từ trên khuôn mặt quen thuộc, chúng tôi bắt gặp thâm tình khiến cho người cảm thấy bình an hạnh phúc.
Thường thường trong suy nghĩ, quân vương thời đại phong kiến, hậu cung ba nghìn giai lệ, nhưng tại sao chung qui vẫn có một người con gái nào đó chiếm được trái tim đế vương? Bởi vì nàng là thiên hạ đệ nhất mĩ nhân sao? Tôi nghĩ cũng không phải như vậy, hậu cung chắc chắn có rất nhiều thiếu nữ thanh xuân tựa tiên nữ đang chờ hoàng đế giá lâm. Nhưng, dù sao đế vương chỉ có một, tin chắc rằng khao khát đối với tình yêu thật sự so với cơ thể quyến rũ lại càng sâu sắc hơn.
Sắc tâm qua đi, tâm tình của chúng tôi khi nhìn cảnh xuân tươi mát trong club cũng có cảm giác hoàn toàn khác biệt. Tôi thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt những người đó, bởi vì dưới nụ cười ẩn ý trong mắt họ, tôi có thể cảm thấy được sự xót xa. Bỏ qua sự xấu hổ, cơ thể phô bày dưới lớp y phục chẳng che đậy được bao nhiêu cùng những ánh mắt tục tằn *** dục cũng không còn chật vật như đã tưởng cố mà mỉm cười, hi vọng đêm nay không biết có cùng gã đàn ông béo ị người Mĩ hay là gã biến thái người Nhật trải qua một đêm xuân không còn giá lạnh.
Bạn có thể nói đây là thuận theo nhu cầu, tôi cũng không có ý hạ bút sắp xếp thành bối cảnh thê mĩ khiến cho người khác đồng tình. Nhưng mà khi tôi nhìn thấy một màn, bốn năm thanh niên thay nhau lên sân khấu, lẻ loi phô bày cơ thể trần trụi trên đó tự làm, mặt không chút thay đổi chờ đến khoảnh khắc bắn ra, sau đó lặng lẽ cần lấy khăn để trên đất lau dọn những thứ vừa vung vãi. Dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay như sấm, trong lòng tôi lại cảm thấy đau đớn.
Có người nói rất đúng: Đến những nơi thế này, đừng quên đem lương tri cùng tình cảm gởi lại ở khách sạn, coi như là một đêm mộng xuân miệt mại đi, tự nhiên mà vung tiền cứu vớt. Mà những người đó mới vừa dùng ánh mắt khinh thường nhìn chúng tôi vậy? Tôi nghĩ thầm.
Một hồi mộng xuân theo đó mà bị bóp chết, tôi cùng Gấu Lớn thật đúng là có chút không cam tâm, quả nhiên chúng tôi là thành phần lao động sắp đi đến được tiêu chuẩn đạo đức nha.
Bởi vì địa điểm nghỉ chúng tôi chọn là khách sạn năm sao, bên ngoài cửa lớn của khách sạn có một vườn hoa nho nhỏ. Chúng tôi chú ý đến trong một góc nhỏ của vườn hoa cứ đến tối thì có một nhóm thiếu niên trẻ tuổi thảnh thơi tụ tập, công khai nói chờ khách nước ngoài giúp đỡ xã giao. Đêm cuối cùng, chúng tôi không muốn lại đến nơi trăng gió, trong khách sạn vừa buồn vừa chán, vậy là hai người chúng tôi quyết định tìm một người đưa về khách sạn nói chuyện.
Chúng tôi đến vườn hoa nhỏ, quả nhiên lập tức có một thiếu niên liên tiếp đánh mắt tạo sự chú ý với chúng tôi, tôi và Gấu Lớn thật ra cũng mắc cỡ đến đỏ mặt, giống như chúng tôi mới là đi bán ***. Lôi lôi kéo kéo một hồi, tôi cùng Gấu Lớn thỏa thuận với một thiếu niên tạo cảm giác vừa mắt. Tôi hỏi cậu ta có nói được tiếng Anh hay không, có đồng ý đến khách sạn uống bia nói chuyện với chúng tôi hay không? Thỏa thuận giá cả, mua nửa thùng bia, tôi cùng Gấu Lớn dẫn thiếu niên kia (cậu ta nói mình là sinh viên) quay lại khách sạn, đến cửa thang máy, quản lí khách sạn ngăn ba người chúng tôi lại, tỏ ý phải có chứng minh dân dân của thiếu niên kia. Tôi làm như cậu ta là bạn của chúng tôi. Quản lí khách sạn vẫn mỉm cười kiên trì.
Lúc ấy tôi chỉ cảm thấy rất mất mặt, nhất là để cho Gấu Lớn đang giả nai ngốc nghếch đứng ở bên kia, trong tay cầm thùng bia ra sức khoa chân múa tay giải thích ba người chúng tôi chỉ muốn lên uống bia, tôi lập tức muốn đào một cái hố mà nhảy vào!
“Người ta không nói gì nữa? Anh giải thích với ông ta làm cái gì?” Tôi ở trong thang máy oán giận.
“Từ từ, anh nhìn thấy vẻ mặt tay quản lí khách sạn chính là bộ dạng: he he he mấy người định chơi 3P hả! Thật khổ cực cho anh nha! Anh tất nhiên là phải giải thích một chút rồi.”
“…” Á Ông trời của tôi ơi!
Về đến phòng, lúc đầu không khí còn có chút lạnh lùng, bất quá sau khi uống một chút, xem như là có thể cùng nhau trò chuyện rất vui, chính là nói một chút về phong tục tập quán ở Bangkok. Tiếc ở chỗ là tiếng Anh của cậu ta cũng không có thông thạo như tôi tưởng tượng, cũng chỉ nói chuyện sơ sơ. Sau đó chúng tôi dứt khoát đem chiến lợi phẩm mà chúng tôi đã mua được ở Bangkok hỏi giá với cậu ta, xem chúng tôi có mua được với giá hời không.
Kết quả sao? Khi cậu ta nói: chúng tôi dùng 250 baht mua 2 đôi sandan, dân địa phương dùng chưa tới 100 đồng là có thể mua được. Chúng tôi mới bất ngờ phát hiện, chúng tôi hớn hở tưởng ép được ông chủ tiệm không chừa manh giáp thế nhưng sự thật lại không phải là như thế. Ngay cả “chiến dịch sandan” có thể nói là mĩ mãn còn rơi vào kết quả như vậy, những thứ khác mà chúng tôi mua cũng có thể hiểu được rồi, mọi thứ đều bị thiếu niên kia nói là rất mắc, lời bình luận tốt nhất là cũng được.
Nói chuyên hơn một tiếng, chúng tôi cũng cảm thấy đủ rồi. Lúc này Gấu Lớn chết cũng không cùng tôi tiễn thiếu niên kia ra khách sạn, tôi chỉ có thể tiếp tục kiên trì tiễn cậu ta xuống lầu. Ra khỏi cửa thang máy, quản lí khách sạn lại đến đón, tôi muốn anh ta đưa lại chứng minh cho “bạn của tôi”. Không ngờ, quản lí khách sạn móc từ trong túi phải quần tây ra một cọc chứng minh, sau khi tìm không ra lại móc từ túi trái ra một cọc khác. Tôi ngẫn đầu nhìn khách sạn năm sao có vẻ cao cấp đàng hoàng này, chỉ cảm thấy xuân thành không nơi nào không có hoa bay, thì ra chúng tôi không phải là “khách làng chơi” duy nhất nha? Trong lòng rốt cuộc cảm thấy thoải mái chút xíu.
Không còn tiếc nuối, cuộc sống hoang đàng về đêm ở Bangkok cứ thế trôi qua không dấu vết. Trở về Đài Loan, chúng tôi rất nhanh đã quên sạch những chuyện tình sắc kia. Cơ thể nam tính hấp dẫn từng rơi vào mắt chúng tôi cũng chỉ như sao băng lóe sáng, trong khu vườn tình yêu của tôi cùng Gấu Lớn chợt lóe lên rồi biến mất.
“Lần sau còn muốn đến Bangkok chơi không?” Tôi hỏi.
“Uh chờ anh học giỏi tiếng Anh, anh sẽ đi một mình!”
“Tại sao?”
“Lần sau mình đi Úc chơi đi!” Dưới trận đòn độc, chồng yêu của tôi rốt cuộc cũng nói ra được câu trả lời tiêu chuẩn khiến tôi hài lòng.
—
(1) Trụ Vương (紂王) là vị vua cuối cùng đời nhà Thương của lịch sử Trung Quốc, ở ngôi từ 1154 TCN – 1123 TCN hoặc 1075 TCN – 1046 TCN. nổi tiếng là một ông vua *** đãng. Ông mê Đát Kỷ đến quên việc triều chính. Tuy vậy, Trụ Vương có sức khỏe hơn người và là một vị vua văn võ song toàn, vì sự tàn bạo đã dẫn đến mất nước về tay nhà Chu. Để thỏa mãn nhu cầu hưởng thụ xa hoa, ông nghe lời Đát Kỷ xây Lộc Đài, là một ngôi nhà to và cao vút để từ trên đỉnh có thể thưởng ngoạn cảnh vật của đất nước. Đồng thời nơi giải trí của vị vua này cũng khá đặc biệt, ông cho đào những cái hồ nhỏ rồi đổ đầy rượu trong đó gọi là Tửu Trì (suối rượu), lại sai người nướng thịt các loại thú rừng rồi treo đầy trên cây trong vườn dầy đặc đến nỗi ánh mặt trời không xuyên qua các cây thịt xuống mặt đất được gọi là Nhục Lâm (rừng thịt). Vua và Đát Kỷ ngày đêm vui chơi ở đây đến mức không còn biết thời gian và thế giới bên ngoài.
(2) ZaiZai: Là anh Châu Du Dân nhà chúng ta.
(3) Nguyên văn: “Quá tẫn thiên phàm giai bất thị” – 过尽千帆皆不是 – nghìn cánh buồm qua đều không phải, xuất phát từ bài “Vọng Giang Nam” của Ôn Đình Quân thời Đường, nói lên nỗi chờ đợi của thi nhân, ngồi nhìn nghìn chiếc thuyền trôi qua nhưng người kia vẫn không thấy bóng dáng)
夢江南
梳洗罷,
獨倚望江樓。
過盡千帆皆不是,
斜暉脈脈水悠悠,
腸斷白蘋洲。
Mộng Giang Nam
Sơ tẩy bãi,
Độc ỷ Vọng Giang lâu.
Quá tận thiên phàm giai bất thị,
Tà huy mạch mạch thuỷ du du,
Trường đoạn bạch tần châu.
Chải đầu rửa mặt vừa xong
Lên lầu cô tịch ngắm dòng sông xa
Muôn ngàn buồm lại buồm qua.
Ngóng trông mòn mỏi vẫn chưa thấy chàng.
Chiều hiu hắt nước mênh mang,
Nát lòng ngắm mãi rau tần ven sông.
(Người dịch: Nguyễn Thị Bích Hải)