Tôi có một bạn học, hồi trung học rất đau khổ để theo đuổi cho được một bạn học nữ dễ thương, hao hết tâm tư, nhưng trước sau vẫn không thành công. Nhưng thành ý của cậu ấy cuối cũng cũng khiến cho cô bạn cảm động, đồng ý sẽ cùng cậu đi xem phim vào đêm giáng sinh.
Rất nhiều người theo đuổi cô bé đó, cá độ chuyện của cậu sau đêm giáng sinh…
Tôi đánh cược cho cậu, lúc này nhất định thành công!
Sau khi ăn tối xong, cậu hỏi: “Chúng ta đi xem phim gì?”
“Cái nào cũng được!” Cô bé cho một đáp án như đúng rồi.
Sau khi bọn họ chia tay, cô bé nói cậu vĩnh viễn cũng không cần tìm cô!
Như thế nào lại như vậy? Hỏi lại, thì ra bộ phim ngày hôm đó bọn họ xem lại là…
“Hoàng Phi Hồng tranh đấu cùng tứ sư vương”
“Chính cô ấy nói cái gì cũng được mà!” Cậu vẫn rối như tơ vò
Lãng mạn là cái gì?
Thế giới hai người mà không có sự lãng mạn thì sẽ có quang cảnh như thế nào?
Tôi vẫn cảm thấy tôi là người lãng mạn!
Tôi sẽ viết thư tình, tôi sẽ viết thơ tình.
Tôi sẽ rủ rê chồng yêu của tôi đi xem một bộ phim mà khiến cho người xem đau hết cả tim, sau đó òa khóc. Tôi sẽ tặng chồng yêu một món quà tình yêu đầy kinh hỉ trong ngày lễ tình nhân!
Khi trời chiều tím ngắt chuyển sang đêm, tôi sẽ nắm chặt bàn tay thô của anh, hẹn thề đến sông cạn đá mòn!
Khi mặt trời ló dạng trên đỉnh núi, tôi sẽ nhẹ tựa đầu lên bờ vai anh, nguyện cầu có thể mãi mãi trường cửu bên nhau!
Rất đáng tiếc, tôi cần phải thông báo rằng chồng yêu của tôi thực chất là người thô lỗ.
Câu lãng mạn nhất mà anh từng nói với tôi trong cuộc đời này chỉ có: “Đừng nhìn trời chiều đỏ rực mà quên đi hoa hồng dưới chân.”, nhưng mà tôi nghe kiểu gì, vẫn cảm giác đường sự đe dọa tôi trong những câu từ này có vẻ nhiều hơn thì phải!
“Anh thấy đoạn nào trong Titanic là cảm động nhất?” Tôi vì bộ phim Titanic mà mắt vẫn còn ngân ngấn lệ.
“Anh thích đoạn khi Jack vẽ tranh cho Rose, còn có Rose kéo Jack vào trong phòng mà ân ái cũng rất được…” Gấu lớn nghĩ một chút rồi nói.
“Chồng à, anh là người hùng của lòng em!” Tôi say mê nhái lại ca khúc của Maria Kelly.
“Bài hát này là như thế nào vậy hả?” Anh nhíu mày.
Muốn làm khó anh cũng chẳng có cách nào, chồng yêu của tôi chính là dạng như thế này! Hơn hai năm qua không biết có bao nhiêu tế bào lãng mạn trên người tôi bị anh bóp chết rồi?! Dựa theo lời anh nói, tôi cùng anh bên nhau đã hơn hai năm, trải qua những cố kị, tôi không thể để anh tha hóa! Các bạn nói tôi nên làm cái gì bây giờ?
Một ngày nọ tôi thật vất vả lôi kéo chồng yêu cùng tôi đi dạo phố.
Nửa tiếng sau…
“Vợ à, anh thật sự đi không nổi!” Anh nhìn y chang một con chó già sắp chết.
“Em nhớ tuần trước cảnh sát có hoạt động huấn luyện ngoài trời 2 ngày trên Võ Sơn, anh còn phải vác theo mười mấy kí trang bị, bây giờ sao lại đi không nổi?” Tôi có chút giận.
“Cái đó không giống mà!”
“Có cái gì không giống chứ?”
“Bởi vì đi dạo phố thế này rất chán mà!” Anh trả lời rất thành thật.
Tôi rất giận không đi dạo nữa, hai người lên xe chạy về nhà, tôi một câu cũng không nói. Anh thình lình chỉnh máy sưởi trên xe, sau đó duỗi tay ở chỗ phả khí mà xoa rồi xoa…
“Anh rốt cuộc đang làm cái gì vậy?” Tôi càng lúc càng giận.
“Suốt đường đi em không có nắm tay anh, tay lạnh lắm, cho nên anh phải sưởi ấm.”
Tôi cười to, đúng là không nhịn được!
Anh dừng xe lại ở ven đường, hai tay nắm lấy lỗ tai của mình, giống như cún con mà dụi dụi đầu vào ngực tôi, nói: “Vợ à xin lỗi mà…”
Bạn có thể tưởng tượng một người đàn ông cao to vạm vỡ lại làm ra động tác đáng yêu như của thú cưng thế này thì bộ dáng sẽ ra sao không? Tôi đúng là trợn mắt há hốc hết miệng mồm, một loại cảm động đến lạ kì không ngừng chạy loạn!
Tôi bắt đầu cảm giác được chồng tôi thật ra cũng là một người rất lãng mạn, chỉ bất quá sự lãng mạn của anh không liên quan gì đến cái gọi là phong hoa tuyết nguyệt, mà lại thực tế như những chuyện cơm áo gạo tiền trong cuộc sống chung hàng ngày. Chỉ là tôi chưa từng thật sự để tâm cảm nhận điều đó mà thôi!
Lãng mạn của anh chính là có thể vào lúc nửa đêm từ trên núi Hằng Xuân, chạy xe hơn ba giờ đưa tôi đến Triều Châu chỉ để mua kem đánh răng.
Lãng mạn của anh chính là có thể leo núi hai tiếng đồng hồ để tìm loại thức ăn hoang dã mà tôi từng khen ngon đem về nấu cho tôi.
Lãng mạn của anh chính là khi tôi nấu ra một tô mì rất khó ăn cho anh, anh vẫn có thể muốn ăn thêm một phần nữa.
Sự lãng mạn thường giống như là trẻ con nghịch ngợm cùng bạn chơi trốn tìm, cần bạn dụng tâm mới có thể tìm ra.
Con chim xanh hạnh phúc đó, luôn dùng cách ẩn thân để tự bảo vệ ngay trước điểm mù của mắt bạn.
Gấu lớn vẫn lãng mạn mà, tôi nghĩ!
Làm tình xong, tôi nằm nghiêng trên người anh.
“Chồng à, cùng anh ân ái, làm cho em có cảm giác hạnh phúc ngập tràn, giống như ngay trong ngày đông lạnh lẽo tìm được suối nước nóng.” Tôi nói đầy tán thưởng.
“Ha ha, anh cũng vậy. Rất sướng!” Anh thật là đắc ý mà.
Lãng mạn, chồng tôi thật sự rất lãng mạn. Tôi cố gắng tự nói với chính mình…
Sự lãng mạn này giống như đứa trẻ nghịch ngợm, mặc kệ nó có trốn ở đâu, tôi nhất định cũng sẽ đem nó tìm ra. Nó đừng mong chạy thoát!
Rất nhiều người theo đuổi cô bé đó, cá độ chuyện của cậu sau đêm giáng sinh…
Tôi đánh cược cho cậu, lúc này nhất định thành công!
Sau khi ăn tối xong, cậu hỏi: “Chúng ta đi xem phim gì?”
“Cái nào cũng được!” Cô bé cho một đáp án như đúng rồi.
Sau khi bọn họ chia tay, cô bé nói cậu vĩnh viễn cũng không cần tìm cô!
Như thế nào lại như vậy? Hỏi lại, thì ra bộ phim ngày hôm đó bọn họ xem lại là…
“Hoàng Phi Hồng tranh đấu cùng tứ sư vương”
“Chính cô ấy nói cái gì cũng được mà!” Cậu vẫn rối như tơ vò
Lãng mạn là cái gì?
Thế giới hai người mà không có sự lãng mạn thì sẽ có quang cảnh như thế nào?
Tôi vẫn cảm thấy tôi là người lãng mạn!
Tôi sẽ viết thư tình, tôi sẽ viết thơ tình.
Tôi sẽ rủ rê chồng yêu của tôi đi xem một bộ phim mà khiến cho người xem đau hết cả tim, sau đó òa khóc. Tôi sẽ tặng chồng yêu một món quà tình yêu đầy kinh hỉ trong ngày lễ tình nhân!
Khi trời chiều tím ngắt chuyển sang đêm, tôi sẽ nắm chặt bàn tay thô của anh, hẹn thề đến sông cạn đá mòn!
Khi mặt trời ló dạng trên đỉnh núi, tôi sẽ nhẹ tựa đầu lên bờ vai anh, nguyện cầu có thể mãi mãi trường cửu bên nhau!
Rất đáng tiếc, tôi cần phải thông báo rằng chồng yêu của tôi thực chất là người thô lỗ.
Câu lãng mạn nhất mà anh từng nói với tôi trong cuộc đời này chỉ có: “Đừng nhìn trời chiều đỏ rực mà quên đi hoa hồng dưới chân.”, nhưng mà tôi nghe kiểu gì, vẫn cảm giác đường sự đe dọa tôi trong những câu từ này có vẻ nhiều hơn thì phải!
“Anh thấy đoạn nào trong Titanic là cảm động nhất?” Tôi vì bộ phim Titanic mà mắt vẫn còn ngân ngấn lệ.
“Anh thích đoạn khi Jack vẽ tranh cho Rose, còn có Rose kéo Jack vào trong phòng mà ân ái cũng rất được…” Gấu lớn nghĩ một chút rồi nói.
“Chồng à, anh là người hùng của lòng em!” Tôi say mê nhái lại ca khúc của Maria Kelly.
“Bài hát này là như thế nào vậy hả?” Anh nhíu mày.
Muốn làm khó anh cũng chẳng có cách nào, chồng yêu của tôi chính là dạng như thế này! Hơn hai năm qua không biết có bao nhiêu tế bào lãng mạn trên người tôi bị anh bóp chết rồi?! Dựa theo lời anh nói, tôi cùng anh bên nhau đã hơn hai năm, trải qua những cố kị, tôi không thể để anh tha hóa! Các bạn nói tôi nên làm cái gì bây giờ?
Một ngày nọ tôi thật vất vả lôi kéo chồng yêu cùng tôi đi dạo phố.
Nửa tiếng sau…
“Vợ à, anh thật sự đi không nổi!” Anh nhìn y chang một con chó già sắp chết.
“Em nhớ tuần trước cảnh sát có hoạt động huấn luyện ngoài trời 2 ngày trên Võ Sơn, anh còn phải vác theo mười mấy kí trang bị, bây giờ sao lại đi không nổi?” Tôi có chút giận.
“Cái đó không giống mà!”
“Có cái gì không giống chứ?”
“Bởi vì đi dạo phố thế này rất chán mà!” Anh trả lời rất thành thật.
Tôi rất giận không đi dạo nữa, hai người lên xe chạy về nhà, tôi một câu cũng không nói. Anh thình lình chỉnh máy sưởi trên xe, sau đó duỗi tay ở chỗ phả khí mà xoa rồi xoa…
“Anh rốt cuộc đang làm cái gì vậy?” Tôi càng lúc càng giận.
“Suốt đường đi em không có nắm tay anh, tay lạnh lắm, cho nên anh phải sưởi ấm.”
Tôi cười to, đúng là không nhịn được!
Anh dừng xe lại ở ven đường, hai tay nắm lấy lỗ tai của mình, giống như cún con mà dụi dụi đầu vào ngực tôi, nói: “Vợ à xin lỗi mà…”
Bạn có thể tưởng tượng một người đàn ông cao to vạm vỡ lại làm ra động tác đáng yêu như của thú cưng thế này thì bộ dáng sẽ ra sao không? Tôi đúng là trợn mắt há hốc hết miệng mồm, một loại cảm động đến lạ kì không ngừng chạy loạn!
Tôi bắt đầu cảm giác được chồng tôi thật ra cũng là một người rất lãng mạn, chỉ bất quá sự lãng mạn của anh không liên quan gì đến cái gọi là phong hoa tuyết nguyệt, mà lại thực tế như những chuyện cơm áo gạo tiền trong cuộc sống chung hàng ngày. Chỉ là tôi chưa từng thật sự để tâm cảm nhận điều đó mà thôi!
Lãng mạn của anh chính là có thể vào lúc nửa đêm từ trên núi Hằng Xuân, chạy xe hơn ba giờ đưa tôi đến Triều Châu chỉ để mua kem đánh răng.
Lãng mạn của anh chính là có thể leo núi hai tiếng đồng hồ để tìm loại thức ăn hoang dã mà tôi từng khen ngon đem về nấu cho tôi.
Lãng mạn của anh chính là khi tôi nấu ra một tô mì rất khó ăn cho anh, anh vẫn có thể muốn ăn thêm một phần nữa.
Sự lãng mạn thường giống như là trẻ con nghịch ngợm cùng bạn chơi trốn tìm, cần bạn dụng tâm mới có thể tìm ra.
Con chim xanh hạnh phúc đó, luôn dùng cách ẩn thân để tự bảo vệ ngay trước điểm mù của mắt bạn.
Gấu lớn vẫn lãng mạn mà, tôi nghĩ!
Làm tình xong, tôi nằm nghiêng trên người anh.
“Chồng à, cùng anh ân ái, làm cho em có cảm giác hạnh phúc ngập tràn, giống như ngay trong ngày đông lạnh lẽo tìm được suối nước nóng.” Tôi nói đầy tán thưởng.
“Ha ha, anh cũng vậy. Rất sướng!” Anh thật là đắc ý mà.
Lãng mạn, chồng tôi thật sự rất lãng mạn. Tôi cố gắng tự nói với chính mình…
Sự lãng mạn này giống như đứa trẻ nghịch ngợm, mặc kệ nó có trốn ở đâu, tôi nhất định cũng sẽ đem nó tìm ra. Nó đừng mong chạy thoát!