Editor: Nguyệt
Nhóm Chung Thịnh đứng lẫn trong đội học viên đại biểu đông đúc. Đương nhiên, Ariel không có mặt. Hắn nói tuyệt đối sẽ không đi nghênh đón một con chim khổng tước. Huống chi, nguyên nhân phá hỏng chuyện tốt của hắn ngày hôm qua ít nhiều gì cũng có phần của tên khổng tước kia. Hắn càng không muốn đến.
Lâm Phỉ Nhi nhỏ giọng hỏi: “Đó là ai vậy? Thật là có khí chất.”
Chung Thịnh nhìn thanh niên nho nhã đi đằng trước, mày hơi hơi cau lại: “Anh ta là Edward Heideck. Chắc là … đàn anh lớp trên.”
Lâm Phỉ Nhi à một tiếng, lại hỏi: “Sao cậu biết?”
Chung Thịnh hơi dừng bước, mặt không thay đổi nói: “Lúc trước thấy hình anh ta trên mạng.”
Đương nhiên không phải anh thấy hình Edward trên mạng. Anh nhớ rõ người này vì anh ta là anh trai ruột của Elena. Mặc dù đời trước người này cũng nổi tiếng là người nho nhã, quan hệ với Ariel xem như khá tốt, nhưng chỉ cần liên quan đến dòng họ Heideck, anh đều không thể có cảm tình gì tốt đẹp. Cho dù anh ta vô tội, là người tốt, thì trên thế giới này không chỉ có anh ta là người vô tội bị liên lụy. Huống chi, anh ta cũng chẳng để ý đến việc một nhân vật nho nhỏ như mình ghét anh ta hay không. Chung Thịnh tự giễu nghĩ thế.
Dường như cảm giác được Chung Thịnh không muốn nói nhiều, Lâm Phỉ Nhi nhanh chóng đổi đề tài sang cái người lập lòe sặc sỡ như con chim khổng tước.
Thật ra Chung Thịnh không ấn tượng mấy với cái người như chim khổng tước này. Ngoài chuyện anh ta và thủ trưởng của mình quan hệ không tốt, hầu như không biết gì cả. Dù sao lúc anh làm phó quan cho Ariel thì hai người này đã kết thù rồi. Người ta lại là người thừa kế thứ hai của đế quốc Elan, hai nước cách nhau quá xa, anh không có cơ hội gặp mặt.
Cho nên hôm nay là lần đầu tiên, tính cả hai đời, anh nhìn thấy người này.
Lặng lẽ đi theo đoàn, chỉ lát sau đã thu xếp ổn thỏa cho đoàn trao đổi, nhóm Chung Thịnh không định gây náo động gì, cho nên vẫn ẩn mình trong đoàn tiếp đón, không gây bất kỳ sự chú ý nào.
Buổi tiếp đón chấm dứt, Chung Thịnh vặn eo, trở về ký túc xá. Nhưng chưa đi được vài bước thì đột nhiên bị gọi lại.
“Này em đi đằng trước, có phải em đánh rơi cái này không?”
Chung Thịnh quay lại nhìn, là Edward Heideck. Anh ta đang cầm cái gì đó dạng thẻ nhìn mình.
Chung Thịnh nhìn tấm thẻ, lắc đầu: “Không phải của tôi.” Sau đó gật đầu với đối phương, rồi rời đi.
Nhìn bóng Chung Thịnh đi xa dần, Edward rút từ túi áo ra một chiếc khăn mùi xoa, chậm rãi lau sạch tấm thẻ, thuận tay nhét vào túi mình, rồi mới xoay người rời đi.
“Anh qua đây thăm em à?” Elena mỉm cười hỏi Edward.
“Ừ, mấy ngày rồi không gặp, dạo này lại không ăn cơm đúng giờ đúng không.” Edward cười dịu dàng vò mái tóc dài của Elena.
“Ghét quá, anh xấu lắm!” Elena cười khanh khách, vì không tránh kịp nên mái tóc dài mềm mại bị vò cho rối tung.
“Ôi không, Elena bé bỏng của anh lại ghét anh, anh đau lòng quá.” Edward tay ôm ngực ngã ra sofa, giả bộ thương tâm.
“Đừng đùa nữa mà!” Elena cười duyên đánh nhẹ lên lưng Edward một cái.
Edward nghe thế mới không đùa nữa, ngồi dậy nhìn em gái với ánh mắt nhu hòa.
Nhìn gương mặt tươi cười dịu dàng của anh trai, nụ cười trên mặt Elena dần nhạt bớt: “Anh … anh có gặp cậu ấy không?”
Edward lắc đầu: “Không, hôm nay cậu ta không đến.”
Elena cúi đầu, nhẹ nhàng tựa vào lòng Edward, nghẹn ngào nói: “Anh … em … em cũng không biết tại sao nữa, nhưng … nhưng em rất nhớ cậu ấy. Rõ ràng … rõ ràng cậu ấy chẳng hòa nhã với em chút nào, nhưng em … em không biết nữa, chỉ biết ngay từ lần gặp đầu tiên em đã yêu cậu ấy. Có phải em rất vô dụng không?”
Hốc mắt Elena đỏ hoe, ngấn nước.
Cảm giác ngực hơi ướt, nụ cười dịu dàng trên mặt Edward biến mất, ánh mắt hắn lạnh lẽo, còn lời nói thì vẫn cứ dịu dàng: “Ariel là một người rất xuất sắc. Em là một cô gái giỏi giang. Em yêu cậu ta cũng là chuyện bình thường. Có ai lại không yêu cậu ta chứ.” Nói đến câu cuối, giọng điệu hơi lộ ra chút ý lạnh.
Elena đắm chìm trong đau khổ không để ý đến thay đổi rất nhỏ đó. Cô vừa ngẩng đầu, sự lạnh lẽo trong mắt Edward lập tức thay bằng vẻ ôn hòa thương tiếc.
“Không phải đâu, anh giỏi hơn người đó nhiều!”
Edward cười cười, hôn khẽ lên tóc Elena: “Đừng lo, anh nói chuyện này với bố rồi. Bố cũng xem trọng cuộc hôn nhân giữa hai gia tộc, chắc hẳn sẽ bàn chuyện này với tướng quân Clifford.”
“Cái gì?” Elena kêu lên, “Anh … anh nói với bố? Anh … sao anh lại làm thế?!”
“Sao vậy?” Edward mỉm cười chẳng để ý, “Em còn xấu hổ à? Đến tuổi của chúng ta đính hôn chẳng phải chuyện rất bình thường sao? Huống chi lập trường của gia tộc ta với gia tộc Clifford cũng không có gì bất hòa. Liên hôn là chuyện rất bình thường.”
“Nhưng mà …” Elena cắn môi, lo lắng nhìn Edward: “Nhưng … Chung Thịnh …”
Edward cười khẽ, xoa tóc cô: “Em gái ngốc của anh, đầu tiên, đừng dễ dàng tin vào lời đồn đại. Thứ hai, cho dù có là sự thật, chẳng lẽ em nghĩ mình không hấp dẫn bằng một thằng con trai cao to? Tuy hôm nay không gặp được Ariel, nhưng anh đã gặp Chung Thịnh. Có lẽ thành tích của cậu ta thật sự rất tốt, tương lai vào quân đội có thể lên được vị trí cao, nhưng dù gì cũng là nam, về mặt này không thể so với người có ưu thế tự nhiên như em được. Lại nói, Ariel mới mười tám tuổi chứ mấy, không chừng cậu ta chỉ chơi Chung Thịnh một thời gian thôi. Em cũng biết cậu ta đã tuyên thệ trung thành với Ariel mà. Là người đầu tiên nguyện trung thành với mình, Ariel có cảm tình với cậu ta cũng là chuyện bình thường. Nhưng cùng lắm chỉ hứng thú nhất thời thôi, qua một thời gian là hết. Tình yêu giống như vậy anh thấy nhiều rồi. Cho dù Ariel thực sự yêu cậu ta, muốn tiếp tục mối quan hệ, thì gia tộc cũng không thể để cậu ta sống với một thằng con trai được, đúng không?”
Edward cười nói tiếp: “Kể cả khi Ariel cuồng dại không thay lòng, vậy Chung Thịnh thì sao? Nếu có một cô gái dịu dàng xinh đẹp tiếp cận cậu ta, liệu cậu ta có còn chung tình được nữa không? Em yên tâm, chuyện của em đã có bố lo liệu. Việc em cần làm là nếu bố thu xếp cho em gặp vợ chồng tướng quân Clifford, em nên làm thế nào để lưu lại ấn tượng hoàn mỹ nhất. Chỉ cần em có được sự ủng hộ của hai người đó, anh cam đoan em nhất định sẽ có Ariel.”
“Thật không ạ?” Elena nhìn Edward không dời mắt, như sợ hắn đang nói đùa.
“Đã bao giờ anh lừa em chưa?” Edward ôm cô vào lòng, vỗ lưng cô, ánh mắt lạnh lùng, nói: “Em yên tâm, chỉ cần em muốn, anh sẽ giúp em có được.”
“Dạ,” Elena ngoan ngoãn dựa vào lòng Edward, gật nhẹ đầu.
“Ariel yêu quý của mẹ, sao dạo này con không gọi về cho mẹ?” Người phụ nữ tóc vàng xinh đẹp u oán nhìn Ariel.
“Mẹ, lúc trước con đi tập huấn bí mật, con nhớ là đã ‘đặc biệt’ gọi về báo tin cho mẹ rồi.” Ariel chẳng hề dao động, kiểu diễn xuất này của mẹ cũng chỉ có bố mới bị lừa.
Người phụ nữ tóc vàng lập tức thu lại biểu cảm trên mặt, nhàm chán nói: “Haizz, có con trai khôn khéo chẳng thú vị gì cả.”
“Mẹ tìm con có chuyện gì ạ?” Ariel biết mẹ sẽ không vô duyên vô cớ gọi điện cho mình, nên hỏi thẳng.
“Ừm … chuyện này …” Người phụ nữ có vẻ chần chừ, “Thôi, để bố con đến nói đi. Mẹ không xen vào chuyện này.” Nói xong, bực bội chuyển màn hình sang cho tướng quân Clifford.
“Bố,” Ariel bất giác ngồi thẳng người.
“Ừ,” Tướng quân Clifford gật đầu, vẻ mặt lãnh đạm vạn năm không đổi.
“Là thế này, mấy ngày trước Fussen Heideck liên lạc với bố.”
Khi nghe đến dòng họ Heideck, đồng tử mắt Ariel hơi co lại.
“Ồ? Ông ta nói gì ạ?”
“Ông ta muốn liên hôn với gia tộc ta. Đối tượng đương nhiên là con gái ông ta, Elena Heideck.” Tướng quân Clifford ngừng một chút, lại nói tiếp: “Bố hỏi thăm rồi, con gái nhà đó nhìn chung là khá ổn, còn vào trường quân đội Đệ Nhất, có khi các con cũng biết nhau.”
“Vâng, con từng gặp mặt.” Ariel bình tĩnh nói.
“Thế à?” Trong mắt tướng quân Clifford lóe qua tia sáng. “Vậy ý kiến của con là?”
Phu nhân Clifford đột nhiên đẩy tướng quân ra, chen vào màn hình, hô lên: “Con yêu, con biết mẹ ghét nhất đàn ông đa tình!”
Ariel nhịn không được muốn cười.
“Đừng nháo!” Tướng quân Clifford đẩy vợ mình sang bên cạnh, một lần nữa trở lại trước màn hình: “Câu trả lời của con là gì?”
“Câu trả lời của con …” Ariel hít sâu một hơi: “Đương nhiên là từ chối.”
Nhóm Chung Thịnh đứng lẫn trong đội học viên đại biểu đông đúc. Đương nhiên, Ariel không có mặt. Hắn nói tuyệt đối sẽ không đi nghênh đón một con chim khổng tước. Huống chi, nguyên nhân phá hỏng chuyện tốt của hắn ngày hôm qua ít nhiều gì cũng có phần của tên khổng tước kia. Hắn càng không muốn đến.
Lâm Phỉ Nhi nhỏ giọng hỏi: “Đó là ai vậy? Thật là có khí chất.”
Chung Thịnh nhìn thanh niên nho nhã đi đằng trước, mày hơi hơi cau lại: “Anh ta là Edward Heideck. Chắc là … đàn anh lớp trên.”
Lâm Phỉ Nhi à một tiếng, lại hỏi: “Sao cậu biết?”
Chung Thịnh hơi dừng bước, mặt không thay đổi nói: “Lúc trước thấy hình anh ta trên mạng.”
Đương nhiên không phải anh thấy hình Edward trên mạng. Anh nhớ rõ người này vì anh ta là anh trai ruột của Elena. Mặc dù đời trước người này cũng nổi tiếng là người nho nhã, quan hệ với Ariel xem như khá tốt, nhưng chỉ cần liên quan đến dòng họ Heideck, anh đều không thể có cảm tình gì tốt đẹp. Cho dù anh ta vô tội, là người tốt, thì trên thế giới này không chỉ có anh ta là người vô tội bị liên lụy. Huống chi, anh ta cũng chẳng để ý đến việc một nhân vật nho nhỏ như mình ghét anh ta hay không. Chung Thịnh tự giễu nghĩ thế.
Dường như cảm giác được Chung Thịnh không muốn nói nhiều, Lâm Phỉ Nhi nhanh chóng đổi đề tài sang cái người lập lòe sặc sỡ như con chim khổng tước.
Thật ra Chung Thịnh không ấn tượng mấy với cái người như chim khổng tước này. Ngoài chuyện anh ta và thủ trưởng của mình quan hệ không tốt, hầu như không biết gì cả. Dù sao lúc anh làm phó quan cho Ariel thì hai người này đã kết thù rồi. Người ta lại là người thừa kế thứ hai của đế quốc Elan, hai nước cách nhau quá xa, anh không có cơ hội gặp mặt.
Cho nên hôm nay là lần đầu tiên, tính cả hai đời, anh nhìn thấy người này.
Lặng lẽ đi theo đoàn, chỉ lát sau đã thu xếp ổn thỏa cho đoàn trao đổi, nhóm Chung Thịnh không định gây náo động gì, cho nên vẫn ẩn mình trong đoàn tiếp đón, không gây bất kỳ sự chú ý nào.
Buổi tiếp đón chấm dứt, Chung Thịnh vặn eo, trở về ký túc xá. Nhưng chưa đi được vài bước thì đột nhiên bị gọi lại.
“Này em đi đằng trước, có phải em đánh rơi cái này không?”
Chung Thịnh quay lại nhìn, là Edward Heideck. Anh ta đang cầm cái gì đó dạng thẻ nhìn mình.
Chung Thịnh nhìn tấm thẻ, lắc đầu: “Không phải của tôi.” Sau đó gật đầu với đối phương, rồi rời đi.
Nhìn bóng Chung Thịnh đi xa dần, Edward rút từ túi áo ra một chiếc khăn mùi xoa, chậm rãi lau sạch tấm thẻ, thuận tay nhét vào túi mình, rồi mới xoay người rời đi.
“Anh qua đây thăm em à?” Elena mỉm cười hỏi Edward.
“Ừ, mấy ngày rồi không gặp, dạo này lại không ăn cơm đúng giờ đúng không.” Edward cười dịu dàng vò mái tóc dài của Elena.
“Ghét quá, anh xấu lắm!” Elena cười khanh khách, vì không tránh kịp nên mái tóc dài mềm mại bị vò cho rối tung.
“Ôi không, Elena bé bỏng của anh lại ghét anh, anh đau lòng quá.” Edward tay ôm ngực ngã ra sofa, giả bộ thương tâm.
“Đừng đùa nữa mà!” Elena cười duyên đánh nhẹ lên lưng Edward một cái.
Edward nghe thế mới không đùa nữa, ngồi dậy nhìn em gái với ánh mắt nhu hòa.
Nhìn gương mặt tươi cười dịu dàng của anh trai, nụ cười trên mặt Elena dần nhạt bớt: “Anh … anh có gặp cậu ấy không?”
Edward lắc đầu: “Không, hôm nay cậu ta không đến.”
Elena cúi đầu, nhẹ nhàng tựa vào lòng Edward, nghẹn ngào nói: “Anh … em … em cũng không biết tại sao nữa, nhưng … nhưng em rất nhớ cậu ấy. Rõ ràng … rõ ràng cậu ấy chẳng hòa nhã với em chút nào, nhưng em … em không biết nữa, chỉ biết ngay từ lần gặp đầu tiên em đã yêu cậu ấy. Có phải em rất vô dụng không?”
Hốc mắt Elena đỏ hoe, ngấn nước.
Cảm giác ngực hơi ướt, nụ cười dịu dàng trên mặt Edward biến mất, ánh mắt hắn lạnh lẽo, còn lời nói thì vẫn cứ dịu dàng: “Ariel là một người rất xuất sắc. Em là một cô gái giỏi giang. Em yêu cậu ta cũng là chuyện bình thường. Có ai lại không yêu cậu ta chứ.” Nói đến câu cuối, giọng điệu hơi lộ ra chút ý lạnh.
Elena đắm chìm trong đau khổ không để ý đến thay đổi rất nhỏ đó. Cô vừa ngẩng đầu, sự lạnh lẽo trong mắt Edward lập tức thay bằng vẻ ôn hòa thương tiếc.
“Không phải đâu, anh giỏi hơn người đó nhiều!”
Edward cười cười, hôn khẽ lên tóc Elena: “Đừng lo, anh nói chuyện này với bố rồi. Bố cũng xem trọng cuộc hôn nhân giữa hai gia tộc, chắc hẳn sẽ bàn chuyện này với tướng quân Clifford.”
“Cái gì?” Elena kêu lên, “Anh … anh nói với bố? Anh … sao anh lại làm thế?!”
“Sao vậy?” Edward mỉm cười chẳng để ý, “Em còn xấu hổ à? Đến tuổi của chúng ta đính hôn chẳng phải chuyện rất bình thường sao? Huống chi lập trường của gia tộc ta với gia tộc Clifford cũng không có gì bất hòa. Liên hôn là chuyện rất bình thường.”
“Nhưng mà …” Elena cắn môi, lo lắng nhìn Edward: “Nhưng … Chung Thịnh …”
Edward cười khẽ, xoa tóc cô: “Em gái ngốc của anh, đầu tiên, đừng dễ dàng tin vào lời đồn đại. Thứ hai, cho dù có là sự thật, chẳng lẽ em nghĩ mình không hấp dẫn bằng một thằng con trai cao to? Tuy hôm nay không gặp được Ariel, nhưng anh đã gặp Chung Thịnh. Có lẽ thành tích của cậu ta thật sự rất tốt, tương lai vào quân đội có thể lên được vị trí cao, nhưng dù gì cũng là nam, về mặt này không thể so với người có ưu thế tự nhiên như em được. Lại nói, Ariel mới mười tám tuổi chứ mấy, không chừng cậu ta chỉ chơi Chung Thịnh một thời gian thôi. Em cũng biết cậu ta đã tuyên thệ trung thành với Ariel mà. Là người đầu tiên nguyện trung thành với mình, Ariel có cảm tình với cậu ta cũng là chuyện bình thường. Nhưng cùng lắm chỉ hứng thú nhất thời thôi, qua một thời gian là hết. Tình yêu giống như vậy anh thấy nhiều rồi. Cho dù Ariel thực sự yêu cậu ta, muốn tiếp tục mối quan hệ, thì gia tộc cũng không thể để cậu ta sống với một thằng con trai được, đúng không?”
Edward cười nói tiếp: “Kể cả khi Ariel cuồng dại không thay lòng, vậy Chung Thịnh thì sao? Nếu có một cô gái dịu dàng xinh đẹp tiếp cận cậu ta, liệu cậu ta có còn chung tình được nữa không? Em yên tâm, chuyện của em đã có bố lo liệu. Việc em cần làm là nếu bố thu xếp cho em gặp vợ chồng tướng quân Clifford, em nên làm thế nào để lưu lại ấn tượng hoàn mỹ nhất. Chỉ cần em có được sự ủng hộ của hai người đó, anh cam đoan em nhất định sẽ có Ariel.”
“Thật không ạ?” Elena nhìn Edward không dời mắt, như sợ hắn đang nói đùa.
“Đã bao giờ anh lừa em chưa?” Edward ôm cô vào lòng, vỗ lưng cô, ánh mắt lạnh lùng, nói: “Em yên tâm, chỉ cần em muốn, anh sẽ giúp em có được.”
“Dạ,” Elena ngoan ngoãn dựa vào lòng Edward, gật nhẹ đầu.
“Ariel yêu quý của mẹ, sao dạo này con không gọi về cho mẹ?” Người phụ nữ tóc vàng xinh đẹp u oán nhìn Ariel.
“Mẹ, lúc trước con đi tập huấn bí mật, con nhớ là đã ‘đặc biệt’ gọi về báo tin cho mẹ rồi.” Ariel chẳng hề dao động, kiểu diễn xuất này của mẹ cũng chỉ có bố mới bị lừa.
Người phụ nữ tóc vàng lập tức thu lại biểu cảm trên mặt, nhàm chán nói: “Haizz, có con trai khôn khéo chẳng thú vị gì cả.”
“Mẹ tìm con có chuyện gì ạ?” Ariel biết mẹ sẽ không vô duyên vô cớ gọi điện cho mình, nên hỏi thẳng.
“Ừm … chuyện này …” Người phụ nữ có vẻ chần chừ, “Thôi, để bố con đến nói đi. Mẹ không xen vào chuyện này.” Nói xong, bực bội chuyển màn hình sang cho tướng quân Clifford.
“Bố,” Ariel bất giác ngồi thẳng người.
“Ừ,” Tướng quân Clifford gật đầu, vẻ mặt lãnh đạm vạn năm không đổi.
“Là thế này, mấy ngày trước Fussen Heideck liên lạc với bố.”
Khi nghe đến dòng họ Heideck, đồng tử mắt Ariel hơi co lại.
“Ồ? Ông ta nói gì ạ?”
“Ông ta muốn liên hôn với gia tộc ta. Đối tượng đương nhiên là con gái ông ta, Elena Heideck.” Tướng quân Clifford ngừng một chút, lại nói tiếp: “Bố hỏi thăm rồi, con gái nhà đó nhìn chung là khá ổn, còn vào trường quân đội Đệ Nhất, có khi các con cũng biết nhau.”
“Vâng, con từng gặp mặt.” Ariel bình tĩnh nói.
“Thế à?” Trong mắt tướng quân Clifford lóe qua tia sáng. “Vậy ý kiến của con là?”
Phu nhân Clifford đột nhiên đẩy tướng quân ra, chen vào màn hình, hô lên: “Con yêu, con biết mẹ ghét nhất đàn ông đa tình!”
Ariel nhịn không được muốn cười.
“Đừng nháo!” Tướng quân Clifford đẩy vợ mình sang bên cạnh, một lần nữa trở lại trước màn hình: “Câu trả lời của con là gì?”
“Câu trả lời của con …” Ariel hít sâu một hơi: “Đương nhiên là từ chối.”