Editor: Nguyệt
“Yeah Ta biết mà, con ta chắc chắn sẽ chung thủy một lòng!” Tiếng hoan hô của phu nhân Clifford truyền đến.
“Con nghĩ kỹ rồi?” Tướng quân Clifford lạnh lùng hỏi.
“Dạ, con xác định Chung Thịnh là bạn đời duy nhất của con.”
“Đúng lắm! Con trai! Mẹ ủng hộ con!!” Lại truyền đến giọng nói của phu nhân Clifford từ ngoài màn hình.
Ariel thật không nhịn được nữa, bật cười.
Tướng quân Clifford trong màn hình cũng mỉm cười: “Tốt lắm, nếu con đã có câu trả lời, bố sẽ đi từ chối Fussen.”
“Bố,” Ariel nhìn nụ cười trên mặt bố, thoáng nghi hoặc: “Bố không hy vọng con cưới Elena đúng không?”
Tướng quân nhìn sâu vào hắn: “Đúng vậy.”
“Thế sao bố còn gọi cho con?”
“Bởi vì bố là bố của con, không phải chúa tể của con. Cuộc sống của con là do con tự lựa chọn.” Tướng quân Clifford nói xong câu này thì ngắt tín hiệu.
Để lại Ariel ngẩn ngơ giây lát rồi bỗng mỉm cười.
Hắn phải hạnh phúc lắm mới có được bố mẹ như thế.
“Ariel?” Chung Thinh kinh ngạc gọi một tiếng. Bởi vì anh thấy ngài Ariel yêu quý của anh đang ngồi trên sofa ngẩn người cười ngây ngô. Chuyện này còn khó tin hơn cả sao chổi nổ tung.
Ariel giật mình tỉnh lại, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt thân thiết của Chung Thịnh, nhoẻn miệng cười.
Hắn phải rất may mắn mới có được người yêu như Chung Thịnh.
“Lại đây.”
Chung Thịnh vội đi qua, ngồi cạnh hắn.
“Anh yêu em.” Ariel nhìn chăm chú vào Chung Thịnh, vừa lòng thấy gương mặt ngày thường lãnh đạm ấy sau khi hắn thốt ra lời này liền đỏ ửng.
Hắn kéo cổ Chung Thịnh, hôn thật nồng nàn, tâm trạng u ám kéo dài suốt một ngày vì dục cầu bất mãn giờ đây tan biến.
Mình đã có được người này, ăn lúc nào chẳng phải tùy mình thích sao? Hôm nay không được thì ngày mai, ngày mai không được thì ngày kia. Chỉ cần người này không chạy mất, thì sớm muộn gì cũng hoàn toàn thuộc về mình.
Đoàn trao đổi đến Đệ Nhất không gây ra sóng gió gì lớn. Dù sao họ cũng chỉ là một nhóm học viên thôi, không thể so về tầm quan trọng với các lãnh đạo chính phủ được.
Ngày đầu tiên, thành viên đoàn trao đổi chỉ đơn giản tham quan trường học, đến các phòng huấn luyện quan sát một hồi.
Ngày thứ hai, các thành viên được chia đến các khóa các lớp khác nhau, tiến hành dự thính.
Không thể không nói, thành viên đoàn trao đổi lần này đều là những học viên xuất sắc được chọn lọc kỹ càng. Chỉ đến dự thính thôi đã nhìn ra được nền tảng của họ vô cùng vững vàng.
Đương nhiên, trong một vài khóa huấn luyện, họ có bộc lộ một chút về năng lực của mình, còn xảy ra chút xung đột với học viên trường Đệ Nhất. Nhưng ít xung đột cỏn con ấy các vị lãnh đạo trường đều không để ý đến.
Thanh niên mà, không nhiệt huyết thì gọi gì là thanh niên. Những trận đấu đó sẽ thúc đẩy ý thức cạnh tranh của đôi bên. Hơn nữa, đã đến lúc cho nhóm học viên kiêu ngạo của Đệ Nhất biết rằng ngoài họ ra, học viên xuất sắc của quốc gia khác cũng không phải dạng vừa.
Xuất phát từ mục đích này, Phó Ngạn Triều làm lơ mấy trận tranh cãi nhỏ đó, chỉ cần không đổ máu thì tùy bọn họ chơi.
Từ Vệ Quốc không thoải mái như Phó Ngạn Triều. Hắn chỉ thấy dạo này mình như sống trong địa ngục.
Cái con chim khổng tước chết tiệt kia không biết bị bệnh gì mà cả ngày cứ dính lấy hắn. Kinh khủng hơn là tên kia còn chiếm phòng ngủ của hắn, giành gái với hắn, hơi tí là động tay động chân với hắn.
Hắn từng vô số lần muốn hành hung tên kia. Nhưng vì vấn đề ngoại giao, hắn phải nhịn. Có điều, hắn thực sự sắp không nhịn nổi nữa rồi, sắp bạo phát rồi.
Ai có thể ngờ tên Nhị hoàng tử trông như con khổng tước kia lại có khuôn mặt đẹp đến ngỡ ngàng. Bỏ đi đống phụ kiện nhấp nháy sặc sỡ, rửa đi lớp phấn dày cộp, liền lộ ra một Zaccai tuấn tú tao nhã.
Lần đầu tiên Từ Vệ Quốc nhìn thấy khuôn mặt này là khi hắn đang trò chuyện rất vui vẻ với một cô em mới quen trong nhà ăn.
Đột nhiên, có một người đi đến.
“Các ngươi không ngại nếu ta ngồi đây chứ.” Người này vẻ ngoài xuất chúng, khí chất càng làm nổi bật diện mạo hắn hơn. Cô em vốn đang trò chuyện vui vẻ với Từ Vệ Quốc vừa nhìn thấy lập tức sáng mắt lên, hai má cũng ửng hồng.
“Cậu là ai?” Từ Vệ Quốc bất mãn. Tên này định làm gì? Không thấy ông đang trò chuyện vui vẻ với cô em này à? Vô duyên vô cớ xen ngang là sao?
Ở cái trường Đệ Nhất này làm gì còn ai không biết ác danh của hắn. Ngoài mấy vị kia, còn ai dám quấy rầy lúc hắn đang tán gái?
Thanh niên cử chỉ tao nhã kia cười ôn hòa nói: “Ha ha, sao vậy? Không biết?”
Cô em bên cạnh mặt đỏ bừng tim đập nhanh. Anh chàng này đẹp trai quá, chẳng những phong độ mà giọng nói còn êm tai nữa.
Từ Vệ Quốc hơi nhíu mày. Hắn quả thật chưa từng thấy khuôn mặt này. Nhưng giọng nói của người này nghe lại thấy có gì đó quen quen.
Ánh mắt đảo qua, đột nhiên giật mình. Bộ quân phục người này đang mặc là quân phục của học viện quân sự hoàng gia Elan.
Là người của đế quốc Elan? Hồi tưởng lại hai ngày trước tiếp đón đoàn trao đổi, ngoài con chim khổng tước kia ra hình như không có người này.
Chim khổng tước?
Từ Vệ Quốc đột nhiên trợn tròn mắt. Bởi vì hai ngày trước chim khổng tước trang điểm rất dày nên hắn chưa từng thấy gương mặt thật của đối phương. Như vậy …
Đậu má! Cái giọng vừa rồi chỉ cần điệu đi một tí chẳng phải thành giọng con chim khổng tước kia sao?
Mẹ nó, sao tên biến thái đó lại đẹp trai thế này? Phi phi phi! Đẹp cái con khỉ! Sao lại xinh như con gái thế này! Đáng chết, đã thế còn dám cướp em gái ngay trước mặt ông! Đúng là chán sống!!!
Từ Vệ Quốc cố đá mấy ý nghĩ không tốt đẹp ra khỏi đầu, xụ mặt hỏi: “Nhị hoàng tử, ngài có việc gì không?”
Ban ngày hắn đã phải đối diện với gương mặt rất giàu “tính nghệ thuật” kia rồi, chẳng lẽ đến tối còn phải chịu tên này tra tấn?
Nữ sinh ngồi đối diện kinh ngạc hỏi: “Nhị hoàng tử? Anh ấy là Nhị hoàng tử đế quốc Elan?”
“Đúng vậy.” Từ Vệ Quốc không tình nguyện gật đầu. Hắn hiểu danh hiệu Nhị hoàng tử rất hấp dẫn đối với các nữ sinh. Dù biết không có hy vọng, vẫn có rất nhiều nữ sinh ngày đêm mơ ước một ngày đào đó Nhị hoàng tử đột nhiên nóng đầu xem trọng bọn họ.
Cô em trước mặt không thuộc đám si mê kia, nhưng hiếm khi có cơ hội tiếp xúc trực tiếp với Nhị hoàng tử, cô đương nhiên không muốn bỏ qua.
“Chào tiểu thư xinh đẹp, kẻ hèn này là Zaccai Fuery, Nhị hoàng tử đế quốc Elan. Rất vui được gặp cô,” Nhị điện hạ nói xong, vô cùng ưu nhã hôn tay cô gái.
Cô gái kia lập tức đỏ bừng mặt, cúi đầu không dám tin nhìn hắn.
Từ Vệ Quốc đen mặt. Hắn đâu phải trẻ con mới sinh, rõ ràng cô em đối diện này bị con chim khổng tước mê hoặc rồi. Thấy cô em mình đang theo đuổi, thậm chí sắp thành công, nhoáng cái lại chạy theo người khác, tâm trạng hắn lúc này cực kỳ tồi tệ, rất là hậm hực.
Từ Vệ Quốc mất kiên nhẫn: “Ngài có chuyện gì không?”
Nhị hoàng tử nhìn nữ sinh tỏ vẻ xin thứ lỗi: “Xin lỗi tiểu thư, ta có chuyện cần bàn với thiếu úy Từ về hoạt động ngày mai của đoàn trao đổi. Tiểu thư có thể cho ta mượn tạm cậu ấy một lát không?”
“A, không sao, tôi cũng định đi bây giờ.” Nữ sinh xua tay ý nói không sao cả.
“Cảm ơn tiểu thư.” – Zaccai cười nói.
Mặt nữ sinh lại đỏ ửng. Cô vội vàng thu dọn đồ của mình, chạy biến mất. Trước khi đi, còn không quên lưu luyến liếc nhìn Nhị hoàng tử khí chất tao nhã một cái.
Nhìn nữ sinh kia vội vàng rời đi, Từ Vệ Quốc triệt để đen mặt. Hắn cau mày nhìn Zaccai, lạnh lùng không nói gì.
Từ lâu hắn đã nhìn thấu bản tính tên Zaccai này rồi, ngụy trang kiểu gì cũng không có tác dụng với hắn đâu. Ừm … Tuy lần đầu nhìn thấy gương mặt thật đằng sau lớp trang điểm của tên này mình có hơi kinh ngạc, nhưng người có định lực như hắn sao có thể bị sắc đẹp mê hoặc được!
Ông không thích đàn ông!!!
Tự Vệ Quốc tự củng cố tinh thần.
“Sao thiếu úy Từ lại nhìn ta như thế? Ta sẽ ngượng đó.” Zaccai cười ngượng ngùng, hai má còn ửng hồng.
Đậu má!
Tử Vệ Quốc chửi thầm trong lòng. Tên này tốt nghiệp trường sân khấu điện ảnh rồi đúng không, mẹ nó thế mà đỏ mặt! Nếu không phải hắn nhận thức rõ vị hoàng tử này không hề đáng tin, có khi đã tưởng đối phương ngượng thật.
“Nhị hoàng tử, không cần diễn trò trước mặt tôi.” Từ Vệ Quốc nhíu mày nói. Ban ngày hắn phụ trách tiếp đãi đoàn trao đổi, không tránh được phải tiếp xúc với con chim khổng tước này.
Nhưng bây giờ là ngoài giờ làm việc, ông đây không có tâm trạng hầu hạ mi!
“Là thế này,” Zaccai mỉm cười ngọt ngào, làm Từ Vệ Quốc sởn da gà, “Hôm nay ta có đưa ra một yêu cầu với hiệu trưởng Phó.”
“Yêu cầu gì?” Từ Vệ Quốc có dự cảm xấu.
Zaccai nhìn sâu vào hắn: “Ta cảm thấy các thành viên trong đoàn trao đổi của chúng ta nên hoàn toàn dung nhập vào tập thể của các ngươi mới có thể giao lưu đạt hiệu quả tốt nhất. Mà hiệu trưởng Phó cũng đồng ý.”
“Yeah Ta biết mà, con ta chắc chắn sẽ chung thủy một lòng!” Tiếng hoan hô của phu nhân Clifford truyền đến.
“Con nghĩ kỹ rồi?” Tướng quân Clifford lạnh lùng hỏi.
“Dạ, con xác định Chung Thịnh là bạn đời duy nhất của con.”
“Đúng lắm! Con trai! Mẹ ủng hộ con!!” Lại truyền đến giọng nói của phu nhân Clifford từ ngoài màn hình.
Ariel thật không nhịn được nữa, bật cười.
Tướng quân Clifford trong màn hình cũng mỉm cười: “Tốt lắm, nếu con đã có câu trả lời, bố sẽ đi từ chối Fussen.”
“Bố,” Ariel nhìn nụ cười trên mặt bố, thoáng nghi hoặc: “Bố không hy vọng con cưới Elena đúng không?”
Tướng quân nhìn sâu vào hắn: “Đúng vậy.”
“Thế sao bố còn gọi cho con?”
“Bởi vì bố là bố của con, không phải chúa tể của con. Cuộc sống của con là do con tự lựa chọn.” Tướng quân Clifford nói xong câu này thì ngắt tín hiệu.
Để lại Ariel ngẩn ngơ giây lát rồi bỗng mỉm cười.
Hắn phải hạnh phúc lắm mới có được bố mẹ như thế.
“Ariel?” Chung Thinh kinh ngạc gọi một tiếng. Bởi vì anh thấy ngài Ariel yêu quý của anh đang ngồi trên sofa ngẩn người cười ngây ngô. Chuyện này còn khó tin hơn cả sao chổi nổ tung.
Ariel giật mình tỉnh lại, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt thân thiết của Chung Thịnh, nhoẻn miệng cười.
Hắn phải rất may mắn mới có được người yêu như Chung Thịnh.
“Lại đây.”
Chung Thịnh vội đi qua, ngồi cạnh hắn.
“Anh yêu em.” Ariel nhìn chăm chú vào Chung Thịnh, vừa lòng thấy gương mặt ngày thường lãnh đạm ấy sau khi hắn thốt ra lời này liền đỏ ửng.
Hắn kéo cổ Chung Thịnh, hôn thật nồng nàn, tâm trạng u ám kéo dài suốt một ngày vì dục cầu bất mãn giờ đây tan biến.
Mình đã có được người này, ăn lúc nào chẳng phải tùy mình thích sao? Hôm nay không được thì ngày mai, ngày mai không được thì ngày kia. Chỉ cần người này không chạy mất, thì sớm muộn gì cũng hoàn toàn thuộc về mình.
Đoàn trao đổi đến Đệ Nhất không gây ra sóng gió gì lớn. Dù sao họ cũng chỉ là một nhóm học viên thôi, không thể so về tầm quan trọng với các lãnh đạo chính phủ được.
Ngày đầu tiên, thành viên đoàn trao đổi chỉ đơn giản tham quan trường học, đến các phòng huấn luyện quan sát một hồi.
Ngày thứ hai, các thành viên được chia đến các khóa các lớp khác nhau, tiến hành dự thính.
Không thể không nói, thành viên đoàn trao đổi lần này đều là những học viên xuất sắc được chọn lọc kỹ càng. Chỉ đến dự thính thôi đã nhìn ra được nền tảng của họ vô cùng vững vàng.
Đương nhiên, trong một vài khóa huấn luyện, họ có bộc lộ một chút về năng lực của mình, còn xảy ra chút xung đột với học viên trường Đệ Nhất. Nhưng ít xung đột cỏn con ấy các vị lãnh đạo trường đều không để ý đến.
Thanh niên mà, không nhiệt huyết thì gọi gì là thanh niên. Những trận đấu đó sẽ thúc đẩy ý thức cạnh tranh của đôi bên. Hơn nữa, đã đến lúc cho nhóm học viên kiêu ngạo của Đệ Nhất biết rằng ngoài họ ra, học viên xuất sắc của quốc gia khác cũng không phải dạng vừa.
Xuất phát từ mục đích này, Phó Ngạn Triều làm lơ mấy trận tranh cãi nhỏ đó, chỉ cần không đổ máu thì tùy bọn họ chơi.
Từ Vệ Quốc không thoải mái như Phó Ngạn Triều. Hắn chỉ thấy dạo này mình như sống trong địa ngục.
Cái con chim khổng tước chết tiệt kia không biết bị bệnh gì mà cả ngày cứ dính lấy hắn. Kinh khủng hơn là tên kia còn chiếm phòng ngủ của hắn, giành gái với hắn, hơi tí là động tay động chân với hắn.
Hắn từng vô số lần muốn hành hung tên kia. Nhưng vì vấn đề ngoại giao, hắn phải nhịn. Có điều, hắn thực sự sắp không nhịn nổi nữa rồi, sắp bạo phát rồi.
Ai có thể ngờ tên Nhị hoàng tử trông như con khổng tước kia lại có khuôn mặt đẹp đến ngỡ ngàng. Bỏ đi đống phụ kiện nhấp nháy sặc sỡ, rửa đi lớp phấn dày cộp, liền lộ ra một Zaccai tuấn tú tao nhã.
Lần đầu tiên Từ Vệ Quốc nhìn thấy khuôn mặt này là khi hắn đang trò chuyện rất vui vẻ với một cô em mới quen trong nhà ăn.
Đột nhiên, có một người đi đến.
“Các ngươi không ngại nếu ta ngồi đây chứ.” Người này vẻ ngoài xuất chúng, khí chất càng làm nổi bật diện mạo hắn hơn. Cô em vốn đang trò chuyện vui vẻ với Từ Vệ Quốc vừa nhìn thấy lập tức sáng mắt lên, hai má cũng ửng hồng.
“Cậu là ai?” Từ Vệ Quốc bất mãn. Tên này định làm gì? Không thấy ông đang trò chuyện vui vẻ với cô em này à? Vô duyên vô cớ xen ngang là sao?
Ở cái trường Đệ Nhất này làm gì còn ai không biết ác danh của hắn. Ngoài mấy vị kia, còn ai dám quấy rầy lúc hắn đang tán gái?
Thanh niên cử chỉ tao nhã kia cười ôn hòa nói: “Ha ha, sao vậy? Không biết?”
Cô em bên cạnh mặt đỏ bừng tim đập nhanh. Anh chàng này đẹp trai quá, chẳng những phong độ mà giọng nói còn êm tai nữa.
Từ Vệ Quốc hơi nhíu mày. Hắn quả thật chưa từng thấy khuôn mặt này. Nhưng giọng nói của người này nghe lại thấy có gì đó quen quen.
Ánh mắt đảo qua, đột nhiên giật mình. Bộ quân phục người này đang mặc là quân phục của học viện quân sự hoàng gia Elan.
Là người của đế quốc Elan? Hồi tưởng lại hai ngày trước tiếp đón đoàn trao đổi, ngoài con chim khổng tước kia ra hình như không có người này.
Chim khổng tước?
Từ Vệ Quốc đột nhiên trợn tròn mắt. Bởi vì hai ngày trước chim khổng tước trang điểm rất dày nên hắn chưa từng thấy gương mặt thật của đối phương. Như vậy …
Đậu má! Cái giọng vừa rồi chỉ cần điệu đi một tí chẳng phải thành giọng con chim khổng tước kia sao?
Mẹ nó, sao tên biến thái đó lại đẹp trai thế này? Phi phi phi! Đẹp cái con khỉ! Sao lại xinh như con gái thế này! Đáng chết, đã thế còn dám cướp em gái ngay trước mặt ông! Đúng là chán sống!!!
Từ Vệ Quốc cố đá mấy ý nghĩ không tốt đẹp ra khỏi đầu, xụ mặt hỏi: “Nhị hoàng tử, ngài có việc gì không?”
Ban ngày hắn đã phải đối diện với gương mặt rất giàu “tính nghệ thuật” kia rồi, chẳng lẽ đến tối còn phải chịu tên này tra tấn?
Nữ sinh ngồi đối diện kinh ngạc hỏi: “Nhị hoàng tử? Anh ấy là Nhị hoàng tử đế quốc Elan?”
“Đúng vậy.” Từ Vệ Quốc không tình nguyện gật đầu. Hắn hiểu danh hiệu Nhị hoàng tử rất hấp dẫn đối với các nữ sinh. Dù biết không có hy vọng, vẫn có rất nhiều nữ sinh ngày đêm mơ ước một ngày đào đó Nhị hoàng tử đột nhiên nóng đầu xem trọng bọn họ.
Cô em trước mặt không thuộc đám si mê kia, nhưng hiếm khi có cơ hội tiếp xúc trực tiếp với Nhị hoàng tử, cô đương nhiên không muốn bỏ qua.
“Chào tiểu thư xinh đẹp, kẻ hèn này là Zaccai Fuery, Nhị hoàng tử đế quốc Elan. Rất vui được gặp cô,” Nhị điện hạ nói xong, vô cùng ưu nhã hôn tay cô gái.
Cô gái kia lập tức đỏ bừng mặt, cúi đầu không dám tin nhìn hắn.
Từ Vệ Quốc đen mặt. Hắn đâu phải trẻ con mới sinh, rõ ràng cô em đối diện này bị con chim khổng tước mê hoặc rồi. Thấy cô em mình đang theo đuổi, thậm chí sắp thành công, nhoáng cái lại chạy theo người khác, tâm trạng hắn lúc này cực kỳ tồi tệ, rất là hậm hực.
Từ Vệ Quốc mất kiên nhẫn: “Ngài có chuyện gì không?”
Nhị hoàng tử nhìn nữ sinh tỏ vẻ xin thứ lỗi: “Xin lỗi tiểu thư, ta có chuyện cần bàn với thiếu úy Từ về hoạt động ngày mai của đoàn trao đổi. Tiểu thư có thể cho ta mượn tạm cậu ấy một lát không?”
“A, không sao, tôi cũng định đi bây giờ.” Nữ sinh xua tay ý nói không sao cả.
“Cảm ơn tiểu thư.” – Zaccai cười nói.
Mặt nữ sinh lại đỏ ửng. Cô vội vàng thu dọn đồ của mình, chạy biến mất. Trước khi đi, còn không quên lưu luyến liếc nhìn Nhị hoàng tử khí chất tao nhã một cái.
Nhìn nữ sinh kia vội vàng rời đi, Từ Vệ Quốc triệt để đen mặt. Hắn cau mày nhìn Zaccai, lạnh lùng không nói gì.
Từ lâu hắn đã nhìn thấu bản tính tên Zaccai này rồi, ngụy trang kiểu gì cũng không có tác dụng với hắn đâu. Ừm … Tuy lần đầu nhìn thấy gương mặt thật đằng sau lớp trang điểm của tên này mình có hơi kinh ngạc, nhưng người có định lực như hắn sao có thể bị sắc đẹp mê hoặc được!
Ông không thích đàn ông!!!
Tự Vệ Quốc tự củng cố tinh thần.
“Sao thiếu úy Từ lại nhìn ta như thế? Ta sẽ ngượng đó.” Zaccai cười ngượng ngùng, hai má còn ửng hồng.
Đậu má!
Tử Vệ Quốc chửi thầm trong lòng. Tên này tốt nghiệp trường sân khấu điện ảnh rồi đúng không, mẹ nó thế mà đỏ mặt! Nếu không phải hắn nhận thức rõ vị hoàng tử này không hề đáng tin, có khi đã tưởng đối phương ngượng thật.
“Nhị hoàng tử, không cần diễn trò trước mặt tôi.” Từ Vệ Quốc nhíu mày nói. Ban ngày hắn phụ trách tiếp đãi đoàn trao đổi, không tránh được phải tiếp xúc với con chim khổng tước này.
Nhưng bây giờ là ngoài giờ làm việc, ông đây không có tâm trạng hầu hạ mi!
“Là thế này,” Zaccai mỉm cười ngọt ngào, làm Từ Vệ Quốc sởn da gà, “Hôm nay ta có đưa ra một yêu cầu với hiệu trưởng Phó.”
“Yêu cầu gì?” Từ Vệ Quốc có dự cảm xấu.
Zaccai nhìn sâu vào hắn: “Ta cảm thấy các thành viên trong đoàn trao đổi của chúng ta nên hoàn toàn dung nhập vào tập thể của các ngươi mới có thể giao lưu đạt hiệu quả tốt nhất. Mà hiệu trưởng Phó cũng đồng ý.”