Editor: Nguyệt
“Thôi, làm hết sức, nghe ý trời vậy. Mong rằng thiếu tá Ariel là người thấu tình đạt lý, hiểu cho thân già này, không phải không cố gắng mà là mấy người ở tổng cục hậu cần quá khó chơi …” Raul vừa lẩm bẩm vừa gõ báo cáo. Ông kiểm tra một lần cuối cùng, thấy không có vấn đề liền tắt đèn đi ngủ.
Ngày đầu tiên Ariel đến căn cứ tưởng chừng cứ thế êm đềm trôi qua. Thế nhưng, giữa đêm hôm khuya khoắt, gần căn cứ, chỗ ký túc của các thợ mỏ, một bóng người rón rén bước men theo bức tường kim loại đến một góc hẻo lánh, cỏ mọc rậm rạp.
Người nọ ngó quanh quất, thấy không có ai liền móc trong túi ra một cục giấy vo viên, bọc trong một lớp túi rồi ném ra ngoài tường kim loại.
Bên kia tường, một con quái vật đang đập cánh bay lơ lửng trên không. Trông hình dáng cơ thể đã không còn coi là người được nữa. Ngoài khung xương khá giống con người ra, tứ chi của nó đã biến thành dạng chân đốt, bên sườn mọc ra hai xúc tu, phần đầu vốn phải là mắt mũi miệng, nay chỉ có mỗi cặp mắt kép to đùng. Nói đây là con người thì chẳng thà gọi nó là con côn trùng khổng lồ.
Con quái vật này vươn dài xúc tu, cuốn nắm giấy rơi dưới đất lên, ngẩng nhìn tường kim loại cao cao, cặp mắt kép chớp nhoáng ánh sáng người thường không hiểu được, rồi vỗ cánh bay đi.
Bóng đen đứng phía trong tường kim loại nghe tiếng vỗ cánh xa dần, gương mặt từ đầu đến cuối đều giấu trong bóng tối, sau cùng lặng lẽ rời đi.
Bất kể các binh sĩ mệt mỏi thế nào sau buổi huấn luyện hôm qua, mặt trời vẫn mọc và ngày mai vẫn tới.
Các binh sĩ túm năm tụm ra đi ra từ ký túc xá, mọi người nhìn nhau rồi cùng cười khổ.
Hầu như phòng nào cũng có người bị cấm túc. Nhìn những chiếc giường trống đó, mấy người còn lại trong lòng đều thấy khó chịu.
Hơn nửa binh sĩ không có cơm tối để ăn, nằm trong chăn mà bụng cứ kêu cồn cào, cảm giác thật là nôn nao khó tả.
May là sau bữa sáng chính là chương trình huấn luyện thông thường.
Các binh sĩ trông theo bóng Ariel quân trang chỉnh tề, tinh thần khoan khoái đi trên quảng trường. Hắn lạnh lùng nhìn bọn họ, rồi trong ánh mắt khiếp đảm của mọi người, tăng lượng huấn luyện thông thường lên gấp đôi.
Tất cả binh sĩ đều mặt mày hằm hằm nhìn Areil như thể có thù sâu hận nặng, ánh mắt lộ rõ chỉ trích kháng nghị.
Nội dung huấn luyện thông thường hàng ngày đa số là các bài tập và động tác căn bản. Các binh sĩ ở đây sớm đã thành thạo đến độ nhắm mắt cũng làm được. Nhưng động tác đơn giản đến mấy mà lượng huấn luyện tăng gấp đôi thì cũng đủ khiến họ chịu khổ.
Ariel nhìn vẻ mặt bất mãn của các binh sĩ, lông mày hơi nhướn lên.
“Sao? Các anh chị có ý kiến gì?”
“Báo cáo trưởng quan!” Một nữ binh mặt mày xinh đẹp lớn tiếng nói: “Chúng tôi đã rất thành thạo các bài huấn luyện này rồi. Có cần thiết phải tăng lượng huấn luyện gấp đôi như thế không?”
“Ồ? Mọi người nghĩ vậy à?” Ariel hơi cong khóe môi.
Hầu hết binh sĩ đều không nói gì, nhưng nhìn ánh mắt là biết họ đều nghĩ vậy.
“Nếu các anh chị đã có lòng tin vào bản thân như vậy thì …” Mắt Ariel loáng qua ánh nhìn nguy hiểm, “Cô … bước ra khỏi hàng.” Hắn chỉ vào nữ binh vừa phát biểu lúc nãy.
Nữ binh nghe thế giật mình kinh sợ, mặt biến sắc.
Ngay sau đó, cô ta thấy Ariel không chỉ gọi một mình cô ta, mà còn chọn ra bốn binh sĩ khác trong đội ngũ.
Trong bốn binh sĩ kia, có hai người đạt thành tích tương đối xuất sắc trong buổi huấn luyện hôm qua, hai người còn lại đều là binh sĩ tối qua không được ăn cơm.
Tổng cộng có năm binh sĩ đứng giữa sân huấn luyện.
Mấy binh sĩ kia mặt mày ngơ ngác nhìn Ariel điều các binh sĩ còn lại lùi xuống, lòng thầm đoán xem vị thủ trưởng này định làm gì.
“Chung Thịnh!”
“Có tôi!”
“Cho họ thấy thế nào mới gọi là ‘thành thạo’ kỹ năng căn bản.”
“Tuân lệnh!”
Chung Thịnh tiến lên vài bước, đứng trước mặt năm binh sĩ kia.
“Anh, bước lên.” Anh chọn bừa một người trong số đó.
Bốn người còn lại đưa mắt nhìn nhau, lùi về sau mấy bước.
Chung Thịnh nói với binh sĩ nọ: “Sau khi có hiệu lệnh của trưởng quan, chúng ta sẽ giải phóng cơ giáp, chỉ sử dụng động tác căn bản để tấn công, không được dùng vũ khí năng lượng. Rõ chưa?”
“Rõ, thưa trưởng quan.” Anh lính kia nghe thế mắt sáng rực. Nếu là động tác độ khó cao thì có lẽ vì tình trạng cơ thể anh ta sẽ không thực hiện được. Chứ động tác căn bản thì … biết đâu anh tạ lại đánh bại được viên phó quan này thật thì sao.
Ngày hôm qua họ đã bị anh phó quan này khinh bỉ một phen. Hôm nay đã có cơ hội đấu nhau một ván, thì kiểu gì cũng phải cho viên sĩ quan chỉ huy kia xem, bọn họ không phải đồ “ăn hại”!
Vì là so đấu cho nên hai người đều ăn ý bước lùi về đằng sau, kéo giãn khoảng cách. Đám binh sĩ vây xem xung quanh ai nấy đều tưng bừng hưng phấn. Buổi huấn luyện hôm qua chưa nhìn ra được khả năng điều khiển cơ giáp của viên phó quan này thế nào, nhưng nếu chỉ sử dụng động tác căn bản thì họ tin chắc rằng Johnny – binh sĩ được lựa chọn đầu tiên – không hề kém cạnh.
Johnny tập trung tinh thần nhìn chằm chằm Chung Thịnh, ngón tay vuốt nhẹ lên vòng tay của mình. Đây chính là không gian chứa cơ giáp của hắn. Hắn tự nhận rằng trong số các binh sĩ ở đây, khả năng điều khiển cơ giáp của hắn tuy không thuộc tốp đầu nhưng vẫn xếp vào hàng khá giỏi.
“Trận đấu bắt đầu!”
Johnny nghe thế lập tức hành động, chiếc cơ giáp màu xám đen xuất hiện ngay bên cạnh.
Hắn giẫm lên cẳng chân cơ giáp lấy đà, nhảy bật lên cao, hai tay nắm lấy thang cơ giáp.
Chiếc thang mới hạ xuống được một nửa đã nhanh chóng thu về. Chưa đầy năm giây, Johnny đã ngồi vào khoang điều khiển.
Vào trong rồi, Johnny không khỏi đắc ý. Động tác đăng nhập cơ giáp vừa rồi là hắn tự mình nghĩ ra, rút ngắn thời gian chừng năm giây so với các cách thông thường. Đang chuẩn bị tấn công thì hình ảnh xuất hiện trên màn hình khiến hắn ngây ra như phỗng.
Một chiếc cơ giáp màu lam bạc cầm trong tay con dao găm, mũi dao nhọn hoắt chỉ thẳng vào khoang điều khiển cơ giáp của hắn.
Johnny toát mồ hôi lạnh. Hắn nhìn con dao găm kia mà không thể tin nổi. Nếu là trên chiến trường, con dao này đã đâm xuyên qua khoang điều khiển cơ giáp của hắn rồi, thậm chí đóng đinh gã trên vách khoang luôn.
Không … không thể nào …
Mồ hôi ướt đẫm thái dương, từ từ trượt xuống. Johnny nhìn mũi dao đen bóng trên màn hình, trong đầu không ngừng lặp lại ba chữ kia.
Sao có thể chứ … tại sao đối phương có thể nhanh hơn hắn được?
“Anh thua.”
Trong sân huấn luyện yên tĩnh, giọng lanh lảnh của Ariel khiến đám binh sĩ còn đang ngây ngẩn khiếp sợ kia sực tỉnh.
Johnny mất hồn mất vía nhảy ra khỏi cơ giáp, nhìn Chung Thịnh bằng ánh mắt phức tạp. Hắn không sao nghĩ ra được làm thế nào mà đối phương lại vào cơ giáp nhanh hơn cả hắn.
Các binh sĩ đứng xem xung quanh đều tỏ ra đăm chiêu. Vừa rồi Johnny không phát hiện, nhưng bọn họ lại thấy rất rõ, cơ giáp của Chung Thịnh khi được giải phóng không ở tư thế đứng thẳng của cơ giáp bình thường, mà là quỳ một gối xuống đất, tay để ngang trước ngực, chân trái tạo góc nghiêng ba mươi độ so với mặt đất.
Mới đầu nhìn tư thế đó của cơ giáp, có mấy người không nhịn được phì cười. Thế nhưng, khi thấy Chung Thịnh không gọi thang mà trực tiếp đạp lên chân trái cơ giáp nhảy bật lên, rồi lấy đà tiếp ở phần đầu gối, hai tay víu tay phải cơ giáp, vung người nhảy vọt vào khoang điều khiển.
Cả quá trình mất không đến hai giây. Ngay khi Johnny vào trong cơ giáp, Chung Thịnh đã nương tư thế đó để lao vọt lên trước.
So ra, cách đăng nhập cơ giáp của Johnny đã được xem là tinh giản, cách của Chung Thịnh lại càng đảo lộn nhận thức của mọi người.
Thì ra còn có cách đăng nhập cơ giáp như thế.
Rất nhiều người đều thấy ngạc nhiên.
Khi chiến đấu với người cải tạo gene, nguy hiểm nhất chính là mấy giây trước khi vào được cơ giáp đó.
Đối mặt với người cải tạo gene có thể phá hỏng cơ giáp, cơ thể con người bình thường quá yếu ớt. Khi chưa vào cơ giáp, các binh sĩ không khác gì đối tượng săn giết của người cải tạo gene.
Còn cách làm của Chung Thịnh lại là một biện pháp đăng nhập cơ giáp cực kỳ tuyệt vời, có thể nói là diệu pháp nâng cao tỉ lệ sinh tồn khi đối kháng với chiến sĩ cải tạo gene.
“Người tiếp theo.” Ariel thản nhiên nói.
Hôm nay, hắn không chỉ muốn cho đám cá biệt này xem động tác đăng nhập này, đây mới là mở màn thôi.
“Anh, bước ra khỏi hàng.” Chung Thịnh chọn ngẫu nhiên một trong bốn binh sĩ còn lại.
Anh kia gãi đầu gãi tai, nói với vẻ ngượng ngùng: “Trưởng quan, tôi đăng nhập cơ giáp còn chậm hơn Johhny …”
“Thôi, làm hết sức, nghe ý trời vậy. Mong rằng thiếu tá Ariel là người thấu tình đạt lý, hiểu cho thân già này, không phải không cố gắng mà là mấy người ở tổng cục hậu cần quá khó chơi …” Raul vừa lẩm bẩm vừa gõ báo cáo. Ông kiểm tra một lần cuối cùng, thấy không có vấn đề liền tắt đèn đi ngủ.
Ngày đầu tiên Ariel đến căn cứ tưởng chừng cứ thế êm đềm trôi qua. Thế nhưng, giữa đêm hôm khuya khoắt, gần căn cứ, chỗ ký túc của các thợ mỏ, một bóng người rón rén bước men theo bức tường kim loại đến một góc hẻo lánh, cỏ mọc rậm rạp.
Người nọ ngó quanh quất, thấy không có ai liền móc trong túi ra một cục giấy vo viên, bọc trong một lớp túi rồi ném ra ngoài tường kim loại.
Bên kia tường, một con quái vật đang đập cánh bay lơ lửng trên không. Trông hình dáng cơ thể đã không còn coi là người được nữa. Ngoài khung xương khá giống con người ra, tứ chi của nó đã biến thành dạng chân đốt, bên sườn mọc ra hai xúc tu, phần đầu vốn phải là mắt mũi miệng, nay chỉ có mỗi cặp mắt kép to đùng. Nói đây là con người thì chẳng thà gọi nó là con côn trùng khổng lồ.
Con quái vật này vươn dài xúc tu, cuốn nắm giấy rơi dưới đất lên, ngẩng nhìn tường kim loại cao cao, cặp mắt kép chớp nhoáng ánh sáng người thường không hiểu được, rồi vỗ cánh bay đi.
Bóng đen đứng phía trong tường kim loại nghe tiếng vỗ cánh xa dần, gương mặt từ đầu đến cuối đều giấu trong bóng tối, sau cùng lặng lẽ rời đi.
Bất kể các binh sĩ mệt mỏi thế nào sau buổi huấn luyện hôm qua, mặt trời vẫn mọc và ngày mai vẫn tới.
Các binh sĩ túm năm tụm ra đi ra từ ký túc xá, mọi người nhìn nhau rồi cùng cười khổ.
Hầu như phòng nào cũng có người bị cấm túc. Nhìn những chiếc giường trống đó, mấy người còn lại trong lòng đều thấy khó chịu.
Hơn nửa binh sĩ không có cơm tối để ăn, nằm trong chăn mà bụng cứ kêu cồn cào, cảm giác thật là nôn nao khó tả.
May là sau bữa sáng chính là chương trình huấn luyện thông thường.
Các binh sĩ trông theo bóng Ariel quân trang chỉnh tề, tinh thần khoan khoái đi trên quảng trường. Hắn lạnh lùng nhìn bọn họ, rồi trong ánh mắt khiếp đảm của mọi người, tăng lượng huấn luyện thông thường lên gấp đôi.
Tất cả binh sĩ đều mặt mày hằm hằm nhìn Areil như thể có thù sâu hận nặng, ánh mắt lộ rõ chỉ trích kháng nghị.
Nội dung huấn luyện thông thường hàng ngày đa số là các bài tập và động tác căn bản. Các binh sĩ ở đây sớm đã thành thạo đến độ nhắm mắt cũng làm được. Nhưng động tác đơn giản đến mấy mà lượng huấn luyện tăng gấp đôi thì cũng đủ khiến họ chịu khổ.
Ariel nhìn vẻ mặt bất mãn của các binh sĩ, lông mày hơi nhướn lên.
“Sao? Các anh chị có ý kiến gì?”
“Báo cáo trưởng quan!” Một nữ binh mặt mày xinh đẹp lớn tiếng nói: “Chúng tôi đã rất thành thạo các bài huấn luyện này rồi. Có cần thiết phải tăng lượng huấn luyện gấp đôi như thế không?”
“Ồ? Mọi người nghĩ vậy à?” Ariel hơi cong khóe môi.
Hầu hết binh sĩ đều không nói gì, nhưng nhìn ánh mắt là biết họ đều nghĩ vậy.
“Nếu các anh chị đã có lòng tin vào bản thân như vậy thì …” Mắt Ariel loáng qua ánh nhìn nguy hiểm, “Cô … bước ra khỏi hàng.” Hắn chỉ vào nữ binh vừa phát biểu lúc nãy.
Nữ binh nghe thế giật mình kinh sợ, mặt biến sắc.
Ngay sau đó, cô ta thấy Ariel không chỉ gọi một mình cô ta, mà còn chọn ra bốn binh sĩ khác trong đội ngũ.
Trong bốn binh sĩ kia, có hai người đạt thành tích tương đối xuất sắc trong buổi huấn luyện hôm qua, hai người còn lại đều là binh sĩ tối qua không được ăn cơm.
Tổng cộng có năm binh sĩ đứng giữa sân huấn luyện.
Mấy binh sĩ kia mặt mày ngơ ngác nhìn Ariel điều các binh sĩ còn lại lùi xuống, lòng thầm đoán xem vị thủ trưởng này định làm gì.
“Chung Thịnh!”
“Có tôi!”
“Cho họ thấy thế nào mới gọi là ‘thành thạo’ kỹ năng căn bản.”
“Tuân lệnh!”
Chung Thịnh tiến lên vài bước, đứng trước mặt năm binh sĩ kia.
“Anh, bước lên.” Anh chọn bừa một người trong số đó.
Bốn người còn lại đưa mắt nhìn nhau, lùi về sau mấy bước.
Chung Thịnh nói với binh sĩ nọ: “Sau khi có hiệu lệnh của trưởng quan, chúng ta sẽ giải phóng cơ giáp, chỉ sử dụng động tác căn bản để tấn công, không được dùng vũ khí năng lượng. Rõ chưa?”
“Rõ, thưa trưởng quan.” Anh lính kia nghe thế mắt sáng rực. Nếu là động tác độ khó cao thì có lẽ vì tình trạng cơ thể anh ta sẽ không thực hiện được. Chứ động tác căn bản thì … biết đâu anh tạ lại đánh bại được viên phó quan này thật thì sao.
Ngày hôm qua họ đã bị anh phó quan này khinh bỉ một phen. Hôm nay đã có cơ hội đấu nhau một ván, thì kiểu gì cũng phải cho viên sĩ quan chỉ huy kia xem, bọn họ không phải đồ “ăn hại”!
Vì là so đấu cho nên hai người đều ăn ý bước lùi về đằng sau, kéo giãn khoảng cách. Đám binh sĩ vây xem xung quanh ai nấy đều tưng bừng hưng phấn. Buổi huấn luyện hôm qua chưa nhìn ra được khả năng điều khiển cơ giáp của viên phó quan này thế nào, nhưng nếu chỉ sử dụng động tác căn bản thì họ tin chắc rằng Johnny – binh sĩ được lựa chọn đầu tiên – không hề kém cạnh.
Johnny tập trung tinh thần nhìn chằm chằm Chung Thịnh, ngón tay vuốt nhẹ lên vòng tay của mình. Đây chính là không gian chứa cơ giáp của hắn. Hắn tự nhận rằng trong số các binh sĩ ở đây, khả năng điều khiển cơ giáp của hắn tuy không thuộc tốp đầu nhưng vẫn xếp vào hàng khá giỏi.
“Trận đấu bắt đầu!”
Johnny nghe thế lập tức hành động, chiếc cơ giáp màu xám đen xuất hiện ngay bên cạnh.
Hắn giẫm lên cẳng chân cơ giáp lấy đà, nhảy bật lên cao, hai tay nắm lấy thang cơ giáp.
Chiếc thang mới hạ xuống được một nửa đã nhanh chóng thu về. Chưa đầy năm giây, Johnny đã ngồi vào khoang điều khiển.
Vào trong rồi, Johnny không khỏi đắc ý. Động tác đăng nhập cơ giáp vừa rồi là hắn tự mình nghĩ ra, rút ngắn thời gian chừng năm giây so với các cách thông thường. Đang chuẩn bị tấn công thì hình ảnh xuất hiện trên màn hình khiến hắn ngây ra như phỗng.
Một chiếc cơ giáp màu lam bạc cầm trong tay con dao găm, mũi dao nhọn hoắt chỉ thẳng vào khoang điều khiển cơ giáp của hắn.
Johnny toát mồ hôi lạnh. Hắn nhìn con dao găm kia mà không thể tin nổi. Nếu là trên chiến trường, con dao này đã đâm xuyên qua khoang điều khiển cơ giáp của hắn rồi, thậm chí đóng đinh gã trên vách khoang luôn.
Không … không thể nào …
Mồ hôi ướt đẫm thái dương, từ từ trượt xuống. Johnny nhìn mũi dao đen bóng trên màn hình, trong đầu không ngừng lặp lại ba chữ kia.
Sao có thể chứ … tại sao đối phương có thể nhanh hơn hắn được?
“Anh thua.”
Trong sân huấn luyện yên tĩnh, giọng lanh lảnh của Ariel khiến đám binh sĩ còn đang ngây ngẩn khiếp sợ kia sực tỉnh.
Johnny mất hồn mất vía nhảy ra khỏi cơ giáp, nhìn Chung Thịnh bằng ánh mắt phức tạp. Hắn không sao nghĩ ra được làm thế nào mà đối phương lại vào cơ giáp nhanh hơn cả hắn.
Các binh sĩ đứng xem xung quanh đều tỏ ra đăm chiêu. Vừa rồi Johnny không phát hiện, nhưng bọn họ lại thấy rất rõ, cơ giáp của Chung Thịnh khi được giải phóng không ở tư thế đứng thẳng của cơ giáp bình thường, mà là quỳ một gối xuống đất, tay để ngang trước ngực, chân trái tạo góc nghiêng ba mươi độ so với mặt đất.
Mới đầu nhìn tư thế đó của cơ giáp, có mấy người không nhịn được phì cười. Thế nhưng, khi thấy Chung Thịnh không gọi thang mà trực tiếp đạp lên chân trái cơ giáp nhảy bật lên, rồi lấy đà tiếp ở phần đầu gối, hai tay víu tay phải cơ giáp, vung người nhảy vọt vào khoang điều khiển.
Cả quá trình mất không đến hai giây. Ngay khi Johnny vào trong cơ giáp, Chung Thịnh đã nương tư thế đó để lao vọt lên trước.
So ra, cách đăng nhập cơ giáp của Johnny đã được xem là tinh giản, cách của Chung Thịnh lại càng đảo lộn nhận thức của mọi người.
Thì ra còn có cách đăng nhập cơ giáp như thế.
Rất nhiều người đều thấy ngạc nhiên.
Khi chiến đấu với người cải tạo gene, nguy hiểm nhất chính là mấy giây trước khi vào được cơ giáp đó.
Đối mặt với người cải tạo gene có thể phá hỏng cơ giáp, cơ thể con người bình thường quá yếu ớt. Khi chưa vào cơ giáp, các binh sĩ không khác gì đối tượng săn giết của người cải tạo gene.
Còn cách làm của Chung Thịnh lại là một biện pháp đăng nhập cơ giáp cực kỳ tuyệt vời, có thể nói là diệu pháp nâng cao tỉ lệ sinh tồn khi đối kháng với chiến sĩ cải tạo gene.
“Người tiếp theo.” Ariel thản nhiên nói.
Hôm nay, hắn không chỉ muốn cho đám cá biệt này xem động tác đăng nhập này, đây mới là mở màn thôi.
“Anh, bước ra khỏi hàng.” Chung Thịnh chọn ngẫu nhiên một trong bốn binh sĩ còn lại.
Anh kia gãi đầu gãi tai, nói với vẻ ngượng ngùng: “Trưởng quan, tôi đăng nhập cơ giáp còn chậm hơn Johhny …”