Editor: Nguyệt
Từ trước tới nay, Ariel vẫn luôn tự tin. Dù là ngoại hình, gia thế, tư chất, xét từ mặt nào hắn cũng cảm thấy mình hoàn toàn xứng đáng là con cưng của trời. Bất kể kiếp trước hay kiếp này, trong chuyện học tập, hắn chưa từng gặp vấn đề gì có thể làm khó mình. Không ngờ cái chuyện yêu đương này lại làm hắn nếm phải quả đắng.
Rõ ràng Chung Thịnh yêu hắn, mà hắn cũng có cảm tình với cậu. Nhưng không biết có phải cách thức hắn thể hiện sai lầm rồi hay không, mà Chung Thịnh vẫn rất trì độn với vấn đề này. Tròn hai tháng trời, cậu phó quan ‘trung thành’ của mình thế mà vẫn chưa phát hiện ra thái độ của mình đã thay đổi. Một vài cử chỉ mờ ám giữ hai người đều bị cậu ấy bỏ qua bằng phương thức rất là kỳ quái. Chuyện này thật không thể tin nổi.
Bỏ đi lớp mặt nạ lạnh lùng, hiếm lắm Ariel mới biểu lộ cảm xúc khó chịu. Thường ngày hắn chưa bao giờ phát hiện phó quan của mình lại ‘ngố’ như thế, hắn thể hiện rõ như thế rồi mà vẫn không nhận ra.
Còn lý do vì sao hắn không trực tiếp nói với Chung Thịnh rằng ‘Tôi nhìn trúng cậu’ … Khụ khụ, chủ yếu là vì mẹ của Ariel rất hiểu tính cách lãnh đạm của con trai mình, sợ con sẽ dùng cái mặt liệt như người chết đi thổ lộ, cho nên uyển chuyển khuyên hắn rằng chuyện tình cảm vẫn nên hàm súc một chút thì tốt hơn.
Vì thế, cách thức thể hiện tình yêu hàm súc của Ariel bị Chung Thịnh ngó lơ.
“Rốt cuộc là sai ở đâu?” Ariel lẩm bẩm, đồng thời mở quang não ra đọc tư liệu mình tìm được.
“101 cách yêu”, “Phương pháp có được trái tim của người bạn yêu”, “Tình yêu hàm súc”, …
Chung Thịnh mà thấy Ariel nghiêm túc đọc những cuốn cẩm nang về tình yêu này, còn cẩn thận ghi chú, chắc sẽ ngạc nhiên đến rớt cằm mất.
Chung Thịnh và Ariel, một ở trên mạng chiến đấu, một ở ngoài đời, đồng thời nghiêm túc mà khắc khổ ‘nghiên cứu’.
Từ xa đã nhìn thấy Chung Thịnh và Ariel, Lâm Phỉ Nhi vui sướng gọi: “Chung Thịnh! Ariel! May quá, chúng ta cùng một lớp!”
“Ừ. Vậy cũng chứng tỏ cậu rất có năng lực.” Chung Thịnh mỉm cười đáp lời. Trong lớp của Từ Vệ Quốc, Lâm Phỉ Nhi cũng nằm trong nhóm học viên xuất sắc, cho nên anh không ngạc nhiên khi thấy cô được phân vào cùng lớp với mình.
“Phỉ Nhi.” Ariel vẫn chỉ chào hỏi đơn giản như trước. Ấn tượng của hắn về Lâm Phỉ Nhi xem như không tệ. Từ sau khi làm rõ quan hệ với Chung Thịnh, cô ấy chưa từng đề cập tới bất cứ chuyện gì về Elenna nữa. Thấy đối phương thức thời như thế, Ariel rất vừa lòng.
Lâm Phỉ Nhi đã quen cách chào hỏi lạnh nhạt đó của Ariel. So với những người chẳng được cậu ta nhìn đến, cô được chào một câu đã thỏa mãn lắm rồi.
“A Thịnh! Cậu cũng ở lớp này à?” Cách đó không xa truyền đến giọng nói vô cùng phấn khởi.
Trên mặt Chung Thịnh lộ rõ niềm vui sướng.
Ariel hơi nheo mắt, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
“A Phi, chúng ta lại ở bên nhau rồi.” Chung Thịnh nhìn Hạng Phi và Gerald sóng vai đi tới, vỗ mạnh lên vai cậu một cái.
“Ha ha! Chúng ta ưu tú nhất mà!” Gerald nháy mắt. Đây là tin tức mà cậu mới hỏi thăm được. Lớp I của họ là nơi tập hợp tất cả các học viên ưu tú nhất khóa tân sinh lần này, nghe nói là lớp thực nghiệm chương trình mới của trường học.
Về tin tức ‘nội bộ’ Gerald hé lộ, Chung Thịnh nghe mà trầm tư suy nghĩ. Mặc dù không biết vì sao trường học lại lập ra một lớp thực nghiệm, nhưng việc tập hợp tất cả học viên xuất sắc lại với nhau thế này thật sự rất có lợi cho ngài Ariel. Trong tương lai, ngài Ariel sẽ là tư lệnh quản lý một quân khu, thuộc cấp giỏi đương nhiên không thể thiếu, mà những bạn học xuất sắc này chính là lựa chọn tốt nhất. Nhân dịp này học cùng trường cùng lớp để tạo quan hệ với họ sẽ có ích cho Ariel sau này.
Có điều … Chung Thịnh hơi nhíu mày, anh nhớ là trong số cấp dưới của Ariel đời trước không có mấy người là bạn học cùng khóa với ngài ấy. Tại sao lúc trước ngài Ariel lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy?
Tuy còn thắc mắc, nhưng Chung Thịnh đã quyết định rồi, sau này có cơ hội nhất định phải lôi kéo những người bạn cùng lớp này.
Bên kia Chung Thịnh đã thầm tính toán cho tương lai của Ariel, bên này Ariel cũng đang nhíu mày suy ngẫm. Đời trước lúc hắn học ở trường Đệ Nhất đâu có tham gia lớp thực nghiệm nào. Chẳng lẽ lịch sử bị thay đổi? Hắn đưa mắt nhìn Chung Thịnh. Là vì sự xuất hiện của Chung Thịnh sao?
Kể ra thì … suy đoán của Ariel chính là chân tướng. Bởi vì Chung Thịnh xuất hiện, Từ Vệ Quốc mới được nở mày nở mặt với các thiếu úy khác, lúc nào cũng khoe khoang về cậu học viên tinh nhuệ do chính mình phát hiện. Hệ quả là các thiếu úy hận đến nghiến răng, càng đổ công sức huấn luyện học viên của mình nghiêm khắc hơn nữa. Chính vì thế, điểm thành tích bình quân của học viên khóa này mới được nâng cao, do đó Phó Ngạn Triều mới quyết định dùng tân sinh khóa này để tiến hành chương trình thực nghiệm. Xét từ góc độ nào đó mà nói, Phó Ngạn Triều quả là rất coi trọng họ.
“Hề hề, A Thịnh à, cậu không định giới thiệu cô bé xinh đẹp này với bọn tớ sao?” Từ lúc nhìn thấy Lâm Phỉ Nhi, mắt Gerald đã sáng như đèn pha. Mặc dù diện mạo của Lâm Phỉ Nhi không đến mức khuynh thành tuyệt sắc, nhưng cũng là thanh tú ưa nhìn. Hơn nữa, từ người cô tỏa ra khí chất hiên ngang, càng tô thêm cho mình một vẻ đẹp rạng rỡ.
“Ha ha, chào hai cậu, mình là bạn cùng ban dự bị của Chung Thịnh. Mình tên Lâm Phỉ Nhi.” Lâm Phỉ Nhi lại tỏ ra rất phóng khoáng, cười tủm tỉm làm quen với Gerald và Hạng Phi.
Gerald vẻ mặt đắm đuối vươn tay ra muốn nắm lấy bàn tay mềm mại mịn màng ấy. Tiếc là Chung Thịnh đã nhìn ra ý đồ đen tối đó, đập bốp một phát vào bàn tay tội ác của cậu.
“Phỉ Nhi, cậu phải cẩn thận với tên này đấy. Cậu ta cứ nhìn thấy nữ sinh là lại sáng mắt lên.” Hạnh Phi đứng bên cạnh cố hết sức đả kích Gerald. Chẳng hiểu sao cậu cứ thích châm chọc cậu ta không biết mệt mỏi.
“A Phi, cậu có cần thiết phải …” Gerald bị Hạng Phi nói mà ngượng ngùng, mặt cau có oán giận.
“Tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi.” Hạng Phi chẳng để tâm đến cậu ta. Đùa sao, cô gái này là bạn học của Chung Thịnh, còn chưa biết có quan hệ gì hay không, sao cậu có thể để con sói háo sắc Gerald này cuỗm đi được.
Lâm Phỉ Nhi nhìn hai người đấu võ mồm, không nhịn được che miệng cười trộm. Bạn của Chung Thịnh thật thú vị. Đương nhiên, cái tên mặt băng kia thì không tính.
Ngượng ngùng rụt tay về, Gerald quyết định không thảo luận vấn đề này với Hạng Phi nữa. Thời gian đó để dành đi tìm một cô em mới còn hơn. Đời ấy mà, đâu đâu cũng có con gái, một em ngã xuống, trăm ngàn em mọc lên. Bằng vào thân phận và vẻ ngoài cỡ Gerald ta đây, chẳng lẽ còn lo không tìm được cô gái nào xinh đẹp?
Huấn luyện viên thông báo cho họ đến sân thể dục tập hợp. Còn một lúc nữa mới đến giờ, cho nên nơi họ đứng vẫn không ngừng có người mới gia nhập.
Sau khi biết mình không có cơ hội chấm mút gì Lâm Phỉ Nhi, Gerald bắt đầu chuyển mắt sang tìm mục tiêu khác. Nhìn khắp một lượt, tầm mắt cậu dừng lại trên một cô gái mặt mũi xinh xắn trắng trẻo. Xem ra cô bé này cũng là thành viên lớp thực nghiệm. Hơn nữa, ngoài một thằng con trai thân hình cao to đứng cạnh ra thì không quen biết ai khác. Cái tên to con kia thì Gerald không lo. Với con mắt ‘lợi hại’ của mình, cậu đã sớm nhìn ra quan hệ giữa hai người này bình thường đến không thể bình thường hơn.
Cười khà khà một tràng, Gerald lại gần thằng cao to kia, dùng cùi chỏ huých nhẹ vào eo hắn: “Anh bạn, xưng hô thế nào? Từ hôm nay chúng ta sẽ là bạn học của nhau, làm quen một chút đi …”
Còn chưa nói xong, người kia đã quay lại, ‘cơ ngực’ phồng lên của người đó làm Gerald cứng họng.
“Ai là anh bạn hả, mắt mù à! Nam nữ cũng không phân biệt được!” Cô em cao trên mét tám, thân hình còn cường tráng hơn cả Chung Thịnh mặt đằng đằng sát khí lườm Gerald.
“Xin lỗi, tôi nhầm người!” Gerald tí thì hộc máu, mặt xám ngoét bỏ lại một câu rồi chạy biến.
Đúng là khủng bố, thân hình còn hơn cả mấy ông cơ bắp, thế mà lại là con gái. Sự thật gây chấn động mạnh này làm Gerald suýt thì rớt cằm.
“Ha ha ha.” Lâm Phỉ Nhi chẳng nể nang gì cười phá lên. Vẻ mặt kinh ngạc của Gerald thật sự rất thú vị.
Cô có biết cô bạn thân hình cường tráng kia. Cô ấy tên Samantha, mang dòng máu của gia tộc Cossack, xem như nhân vật nổi tiếng của ban số một, không chỉ vì hình thể đặc thù, mà phần nhiều là vì tính nóng như lửa. Nghe nói có một học viên từng cười nhạo cô ấy, lúc đấu tập trong giờ huấn luyện chiến đấu đã bị cô ấy đánh gãy ba cái xương sườn, nếu huấn luyện viên không can thiệp kịp thời thì chắc đã mất mạng. Thú vị nhất là cô ấy đường đường chính chính đánh nam sinh kia trong giờ đấu tập, phía nhà trường chẳng bắt bẻ được gì, cùng lắm chỉ xem như cậu nam sinh kia yếu kém thôi. Từ đó có thể thấy, đừng nhìn vẻ ngoài cường tráng của cô ấy mà vội coi thường, người ta rất có đầu óc đấy, tưởng là ngu si tứ chi phát triển thì cứ chờ bị ngược đãi đi.
Tác giả: Hà hà, có em gái mới xuất hiện rồi. Mọi người có thích nhân vật này không? Sau này cô ấy sẽ cùng nhóm với bọn Chung Thịnh đó
Từ trước tới nay, Ariel vẫn luôn tự tin. Dù là ngoại hình, gia thế, tư chất, xét từ mặt nào hắn cũng cảm thấy mình hoàn toàn xứng đáng là con cưng của trời. Bất kể kiếp trước hay kiếp này, trong chuyện học tập, hắn chưa từng gặp vấn đề gì có thể làm khó mình. Không ngờ cái chuyện yêu đương này lại làm hắn nếm phải quả đắng.
Rõ ràng Chung Thịnh yêu hắn, mà hắn cũng có cảm tình với cậu. Nhưng không biết có phải cách thức hắn thể hiện sai lầm rồi hay không, mà Chung Thịnh vẫn rất trì độn với vấn đề này. Tròn hai tháng trời, cậu phó quan ‘trung thành’ của mình thế mà vẫn chưa phát hiện ra thái độ của mình đã thay đổi. Một vài cử chỉ mờ ám giữ hai người đều bị cậu ấy bỏ qua bằng phương thức rất là kỳ quái. Chuyện này thật không thể tin nổi.
Bỏ đi lớp mặt nạ lạnh lùng, hiếm lắm Ariel mới biểu lộ cảm xúc khó chịu. Thường ngày hắn chưa bao giờ phát hiện phó quan của mình lại ‘ngố’ như thế, hắn thể hiện rõ như thế rồi mà vẫn không nhận ra.
Còn lý do vì sao hắn không trực tiếp nói với Chung Thịnh rằng ‘Tôi nhìn trúng cậu’ … Khụ khụ, chủ yếu là vì mẹ của Ariel rất hiểu tính cách lãnh đạm của con trai mình, sợ con sẽ dùng cái mặt liệt như người chết đi thổ lộ, cho nên uyển chuyển khuyên hắn rằng chuyện tình cảm vẫn nên hàm súc một chút thì tốt hơn.
Vì thế, cách thức thể hiện tình yêu hàm súc của Ariel bị Chung Thịnh ngó lơ.
“Rốt cuộc là sai ở đâu?” Ariel lẩm bẩm, đồng thời mở quang não ra đọc tư liệu mình tìm được.
“101 cách yêu”, “Phương pháp có được trái tim của người bạn yêu”, “Tình yêu hàm súc”, …
Chung Thịnh mà thấy Ariel nghiêm túc đọc những cuốn cẩm nang về tình yêu này, còn cẩn thận ghi chú, chắc sẽ ngạc nhiên đến rớt cằm mất.
Chung Thịnh và Ariel, một ở trên mạng chiến đấu, một ở ngoài đời, đồng thời nghiêm túc mà khắc khổ ‘nghiên cứu’.
Từ xa đã nhìn thấy Chung Thịnh và Ariel, Lâm Phỉ Nhi vui sướng gọi: “Chung Thịnh! Ariel! May quá, chúng ta cùng một lớp!”
“Ừ. Vậy cũng chứng tỏ cậu rất có năng lực.” Chung Thịnh mỉm cười đáp lời. Trong lớp của Từ Vệ Quốc, Lâm Phỉ Nhi cũng nằm trong nhóm học viên xuất sắc, cho nên anh không ngạc nhiên khi thấy cô được phân vào cùng lớp với mình.
“Phỉ Nhi.” Ariel vẫn chỉ chào hỏi đơn giản như trước. Ấn tượng của hắn về Lâm Phỉ Nhi xem như không tệ. Từ sau khi làm rõ quan hệ với Chung Thịnh, cô ấy chưa từng đề cập tới bất cứ chuyện gì về Elenna nữa. Thấy đối phương thức thời như thế, Ariel rất vừa lòng.
Lâm Phỉ Nhi đã quen cách chào hỏi lạnh nhạt đó của Ariel. So với những người chẳng được cậu ta nhìn đến, cô được chào một câu đã thỏa mãn lắm rồi.
“A Thịnh! Cậu cũng ở lớp này à?” Cách đó không xa truyền đến giọng nói vô cùng phấn khởi.
Trên mặt Chung Thịnh lộ rõ niềm vui sướng.
Ariel hơi nheo mắt, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
“A Phi, chúng ta lại ở bên nhau rồi.” Chung Thịnh nhìn Hạng Phi và Gerald sóng vai đi tới, vỗ mạnh lên vai cậu một cái.
“Ha ha! Chúng ta ưu tú nhất mà!” Gerald nháy mắt. Đây là tin tức mà cậu mới hỏi thăm được. Lớp I của họ là nơi tập hợp tất cả các học viên ưu tú nhất khóa tân sinh lần này, nghe nói là lớp thực nghiệm chương trình mới của trường học.
Về tin tức ‘nội bộ’ Gerald hé lộ, Chung Thịnh nghe mà trầm tư suy nghĩ. Mặc dù không biết vì sao trường học lại lập ra một lớp thực nghiệm, nhưng việc tập hợp tất cả học viên xuất sắc lại với nhau thế này thật sự rất có lợi cho ngài Ariel. Trong tương lai, ngài Ariel sẽ là tư lệnh quản lý một quân khu, thuộc cấp giỏi đương nhiên không thể thiếu, mà những bạn học xuất sắc này chính là lựa chọn tốt nhất. Nhân dịp này học cùng trường cùng lớp để tạo quan hệ với họ sẽ có ích cho Ariel sau này.
Có điều … Chung Thịnh hơi nhíu mày, anh nhớ là trong số cấp dưới của Ariel đời trước không có mấy người là bạn học cùng khóa với ngài ấy. Tại sao lúc trước ngài Ariel lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy?
Tuy còn thắc mắc, nhưng Chung Thịnh đã quyết định rồi, sau này có cơ hội nhất định phải lôi kéo những người bạn cùng lớp này.
Bên kia Chung Thịnh đã thầm tính toán cho tương lai của Ariel, bên này Ariel cũng đang nhíu mày suy ngẫm. Đời trước lúc hắn học ở trường Đệ Nhất đâu có tham gia lớp thực nghiệm nào. Chẳng lẽ lịch sử bị thay đổi? Hắn đưa mắt nhìn Chung Thịnh. Là vì sự xuất hiện của Chung Thịnh sao?
Kể ra thì … suy đoán của Ariel chính là chân tướng. Bởi vì Chung Thịnh xuất hiện, Từ Vệ Quốc mới được nở mày nở mặt với các thiếu úy khác, lúc nào cũng khoe khoang về cậu học viên tinh nhuệ do chính mình phát hiện. Hệ quả là các thiếu úy hận đến nghiến răng, càng đổ công sức huấn luyện học viên của mình nghiêm khắc hơn nữa. Chính vì thế, điểm thành tích bình quân của học viên khóa này mới được nâng cao, do đó Phó Ngạn Triều mới quyết định dùng tân sinh khóa này để tiến hành chương trình thực nghiệm. Xét từ góc độ nào đó mà nói, Phó Ngạn Triều quả là rất coi trọng họ.
“Hề hề, A Thịnh à, cậu không định giới thiệu cô bé xinh đẹp này với bọn tớ sao?” Từ lúc nhìn thấy Lâm Phỉ Nhi, mắt Gerald đã sáng như đèn pha. Mặc dù diện mạo của Lâm Phỉ Nhi không đến mức khuynh thành tuyệt sắc, nhưng cũng là thanh tú ưa nhìn. Hơn nữa, từ người cô tỏa ra khí chất hiên ngang, càng tô thêm cho mình một vẻ đẹp rạng rỡ.
“Ha ha, chào hai cậu, mình là bạn cùng ban dự bị của Chung Thịnh. Mình tên Lâm Phỉ Nhi.” Lâm Phỉ Nhi lại tỏ ra rất phóng khoáng, cười tủm tỉm làm quen với Gerald và Hạng Phi.
Gerald vẻ mặt đắm đuối vươn tay ra muốn nắm lấy bàn tay mềm mại mịn màng ấy. Tiếc là Chung Thịnh đã nhìn ra ý đồ đen tối đó, đập bốp một phát vào bàn tay tội ác của cậu.
“Phỉ Nhi, cậu phải cẩn thận với tên này đấy. Cậu ta cứ nhìn thấy nữ sinh là lại sáng mắt lên.” Hạnh Phi đứng bên cạnh cố hết sức đả kích Gerald. Chẳng hiểu sao cậu cứ thích châm chọc cậu ta không biết mệt mỏi.
“A Phi, cậu có cần thiết phải …” Gerald bị Hạng Phi nói mà ngượng ngùng, mặt cau có oán giận.
“Tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi.” Hạng Phi chẳng để tâm đến cậu ta. Đùa sao, cô gái này là bạn học của Chung Thịnh, còn chưa biết có quan hệ gì hay không, sao cậu có thể để con sói háo sắc Gerald này cuỗm đi được.
Lâm Phỉ Nhi nhìn hai người đấu võ mồm, không nhịn được che miệng cười trộm. Bạn của Chung Thịnh thật thú vị. Đương nhiên, cái tên mặt băng kia thì không tính.
Ngượng ngùng rụt tay về, Gerald quyết định không thảo luận vấn đề này với Hạng Phi nữa. Thời gian đó để dành đi tìm một cô em mới còn hơn. Đời ấy mà, đâu đâu cũng có con gái, một em ngã xuống, trăm ngàn em mọc lên. Bằng vào thân phận và vẻ ngoài cỡ Gerald ta đây, chẳng lẽ còn lo không tìm được cô gái nào xinh đẹp?
Huấn luyện viên thông báo cho họ đến sân thể dục tập hợp. Còn một lúc nữa mới đến giờ, cho nên nơi họ đứng vẫn không ngừng có người mới gia nhập.
Sau khi biết mình không có cơ hội chấm mút gì Lâm Phỉ Nhi, Gerald bắt đầu chuyển mắt sang tìm mục tiêu khác. Nhìn khắp một lượt, tầm mắt cậu dừng lại trên một cô gái mặt mũi xinh xắn trắng trẻo. Xem ra cô bé này cũng là thành viên lớp thực nghiệm. Hơn nữa, ngoài một thằng con trai thân hình cao to đứng cạnh ra thì không quen biết ai khác. Cái tên to con kia thì Gerald không lo. Với con mắt ‘lợi hại’ của mình, cậu đã sớm nhìn ra quan hệ giữa hai người này bình thường đến không thể bình thường hơn.
Cười khà khà một tràng, Gerald lại gần thằng cao to kia, dùng cùi chỏ huých nhẹ vào eo hắn: “Anh bạn, xưng hô thế nào? Từ hôm nay chúng ta sẽ là bạn học của nhau, làm quen một chút đi …”
Còn chưa nói xong, người kia đã quay lại, ‘cơ ngực’ phồng lên của người đó làm Gerald cứng họng.
“Ai là anh bạn hả, mắt mù à! Nam nữ cũng không phân biệt được!” Cô em cao trên mét tám, thân hình còn cường tráng hơn cả Chung Thịnh mặt đằng đằng sát khí lườm Gerald.
“Xin lỗi, tôi nhầm người!” Gerald tí thì hộc máu, mặt xám ngoét bỏ lại một câu rồi chạy biến.
Đúng là khủng bố, thân hình còn hơn cả mấy ông cơ bắp, thế mà lại là con gái. Sự thật gây chấn động mạnh này làm Gerald suýt thì rớt cằm.
“Ha ha ha.” Lâm Phỉ Nhi chẳng nể nang gì cười phá lên. Vẻ mặt kinh ngạc của Gerald thật sự rất thú vị.
Cô có biết cô bạn thân hình cường tráng kia. Cô ấy tên Samantha, mang dòng máu của gia tộc Cossack, xem như nhân vật nổi tiếng của ban số một, không chỉ vì hình thể đặc thù, mà phần nhiều là vì tính nóng như lửa. Nghe nói có một học viên từng cười nhạo cô ấy, lúc đấu tập trong giờ huấn luyện chiến đấu đã bị cô ấy đánh gãy ba cái xương sườn, nếu huấn luyện viên không can thiệp kịp thời thì chắc đã mất mạng. Thú vị nhất là cô ấy đường đường chính chính đánh nam sinh kia trong giờ đấu tập, phía nhà trường chẳng bắt bẻ được gì, cùng lắm chỉ xem như cậu nam sinh kia yếu kém thôi. Từ đó có thể thấy, đừng nhìn vẻ ngoài cường tráng của cô ấy mà vội coi thường, người ta rất có đầu óc đấy, tưởng là ngu si tứ chi phát triển thì cứ chờ bị ngược đãi đi.
Tác giả: Hà hà, có em gái mới xuất hiện rồi. Mọi người có thích nhân vật này không? Sau này cô ấy sẽ cùng nhóm với bọn Chung Thịnh đó