Trời bắt đầu tối rồi, Lý Quân Hạo và Tạ Kiến Minh đang đứng nướng thịt còn mọi người đều ngồi xung quanh đống lửa vừa đốt lúc nãy.
Khung cảnh nhìn lãng mạn thật có lửa, có sao, có lều, có thịt nướng đúng là trông thật yên bình dễ chịu.
Dương Di nhìn đống lửa trước mặt trong đầu vô thức nhớ đến cha mình.
Năm cô còn nhỏ khi đó cha cũng dẫn cô và Hạ Tử Hầu đi cắm trại như thế này.
Còn nhớ lúc đấy Hạ Tử Hầu rất nghịch ngợm làm rơi mất hộp thịt bò định nướng xuống đất làm hại cả ba người đều phải ăn ít ỏi những miếng thịt còn sót lại.
Đêm hôm đấy cha đã hát rất nhiều bản nhạc cho cô và Tử Hầu nghe còn nói đến chuyện trước khi mẹ mất bà ấy rất yêu thương cô xem cô như báo vật.
Hạ Dương Di nhớ cha rồi …cô nhớ Hạ Tề người mà trên đời này yêu thương cô hết mực, ông ấy đã c.
h.
ế.
t một cách rất hoang mang và đột ngột còn chưa kịp nói lời cô ‘‘rất thương’’ ông ấy lần cuối thì ông đã đi rồi.
Từ khi Hạ Tề mất cuộc sống của cô đảo lộn hết cả lên, thay đổi 360 độ lại còn thêm cả thứ tình cảm phức tạp với người anh em thân thiết của cha mình nữa.
Rõ ràng ngay từ đầu rất không ưa Tạ Kiến Minh, ấn tượng với cô về anh từ lần gặp nhau ở nhà cô rất xấu xa, những ngày đầu tiên kí hợp đồng rất ghét Tạ Kiến Minh đụng chạm vào cơ thể của mình có khi bức quá khóc nấc lên một mình trong phòng.
Nhưng giờ khác rồi, không ghét nữa, cũng không sợ anh chạm vào mình nữa,điều khó giải thích ở đây chính là trong lòng cô đang dần dần muốn thời gian chậm lại để có nhiều thời gian ở bên Tạ Kiến Minh.
Dương Di nhìn Tạ Kiến Minh đang nướng thịt bên kia trầm tư …Tạ Kiến Minh rất đẹp, còn nhớ trong phòng đọc sách của cha có ảnh của Tạ Kiến Minh năm 15 tuổi đã rất đẹp trai rồi.
Cô đưa mắt nhìn xuống sợi dây chuyền trên cổ Tạ Kiến Minh bất giác đưa tay lên sợi dây chuyền trên cổ mình, đây là thứ duy nhất gắn kết hai người lại.
Một hồi lâu thịt chính rồi Tạ Kiến Minh và Lý Quân Hạo đem đến những xiên thịt nóng hổi.
Tạ Kiến Minh nhanh chóng ngồi cạnh cô, anh nhìn cô đôi mắt long lanh có chút đỏ lên liền hỏi.
- ‘’ Em làm sao vậy, em khóc à ‘’
Cô mỉm cười nhìn anh lắc đầu nhẹ nhàng đáp.
- ‘’ Không có là do bụi lúc nãy vào mặt thôi ‘’
Anh liền đưa lên một xiên thịt cho cô, cô vui vẻ nhận lấy.
Lý Quân Hạo vốn định lấy nước xong bước đến ngồi cạnh Dương Di và Hiểu Hiểu thì lại bị cái tên Phàm Tư kéo xuống ngồi với hắn.
Lý Quân Hạo nhìn Phàm Tư như muốn đấm vài phát cho hả giận vì lúc chiều bị hắn kéo đi ra xa dạo vài vòng đột nhiên đâu ra xuất hiện một con rắn xanh lá.
Vốn con rắn này Lý Quân Hạo biết rõ không có độc nhưng với một công tử nhà giàu như cậu thì mấy thứ này khiến cậu sợ mất hồn mất vía trên may liền la lên chạy đến kéo lấy Phàm Tư.
- ‘’ Cậu …cậu cậu đuổi nó đi đi ‘’
Phàm Tư đưa mắt nhìn thấy con rắn liền cau mày khó hiểu.
- ‘’ Con này màu xanh lá làm gì có độc mà cậu la lên chứ ‘’
- ‘’ Đuổi đi tôi ghét nhất con rắn đó ‘’
Phàm Tư nhìn bộ dạng sợ hãi của Lý Quân Hạo nhốn nháo liền cong môi cười nham hiểm đi đến lấy tay vụt nhanh bắt con rắn lên dơ trước mặt như chiến tích cười phá lên nói.
- ‘’ Cậu nhìn xem nó dễ thương vậy có gì đáng sợ chứ ‘’
- ‘’ Dễ thương cái đầu nhà cậu, mau mau ném nó đi’’
- ‘’ Được thôi tôi ném nó là được rồi chứ gì ‘’
Nói xong liền ném con rắn về phía Lý Quân Hạo làm cho cậu bay mất hồn ra ngoài sợ hãi chạy vụt nhanh đến hai tay vươn ra sau gáy Phàm Tư ôm chặt lấy cả người Lý Quân Hạo run bần bật lên hết.
Phàm Tư chỉ tính đùa vui tí thôi không ngờ Lý Quân Hạo sợ đến thế lại còn ôm chặt mình như vậy nên khá bất ngờ.
- ‘’ Nè cậu buông tôi ra đi ‘’
- ‘’ Cmn nhà cậu nhìn xem con rắn đi chưa ‘’
- ‘’ Nó chưa đi ‘’
Nghe xong tay Lý Quân Hạo càng siết chặt người Phàm Tư nói.
- ‘’ Đuổi đi đi ‘’
- ‘’ Cậu buông tôi ra trước cái chứ ‘’
…
Không nghe thấy Lý Quân Hạo trả lời lại còn không buông tay ra khiến tai của cậu ngại đỏ lên hết.
- ‘’ Cậu buông ra đi chứ …nè nghe không ‘’
…
Phàm Tư phì cười nói tiếp.
- ‘’ Nè lúc trước tôi có nói với cậu là tôi thích con trai đó ‘’
Nghe xong Lý Quân Hạo giật mình vội vàng buông tay ra bước ra sau một bước lại vấp phải cục đá nhỏ cậu nhanh tay kéo Phàm Tư có ý vịn lại để không bị ngã ai mà ngờ tên này cũng bị ngã theo xuống đất.
Cả hai ngã một cú đau đớn, thật ra chỉ có mình Lý Quân Hạo đau thôi còn Phàm Tư ngã đè lên người cậu nên chả đau.
- ‘’ Aaa cái tên này tránh ra đi ‘’
Phàm Tư định ngồi dậy thì lại thôi nằm đây trêu chọc Lý Quân Hạo một tí xem sao.
- ‘’ Chân đau rồi dậy không được ‘’
- ‘’ Gì chứ cậu đêu à mau dậy đi ‘’
Phàm Tư không trả lời mà nhìn gương mặt trắng nõn của Lý Quân Hạo đang nằm dưới thân mình phì cười nham hiểm.
- ‘’ Nói thật, không dậy được hay cứ vậy chờ chân tôi hết đau rồi ngồi dậy ‘’
Lý Quân Hạo bực bội liền cựa quậy qua lại.
- ‘’ Nè mau dậy đi lỡ con rắn bò đến thì cậu chết với tôi ‘’
Cậu đấm vào tay của Phàm Tư đang chống xuống đất khiến tay bị mất thăng bằng cứ thế gương mặt của Phàm Tư cũng ngã xuống theo môi chạm môi với Lý Quân Hạo đang nằm dưới.
….