Đến lúc tan học Dương Di đi tìm Lý Quân Hạo thì vẫn thấy cậu còn ở đấy ngồi trên ghế đưa mắt nhìn ra phía sân bóng, cô đi đến đưa lon nước trước mặt cậu.
- ‘’ Nè ‘’
Lý Quân Hạo quay đầu nhìn Dương Di rồi mỉm cười đón lấy lon nước, cô cũng ngồi xuống bên cạnh nhìn ra phía sân bóng mỉm cười nhẹ nhàng cất giọng lên.
- ‘’ Chưa làm hoà à ‘’
Lý Quân Hạo lắc đầu nhìn lon nước trên tay giống với lon nước lúc nãy Phàm Tư đưa cho mình rồi bất lực lắc đầu trả lời.
- ‘’ Không làm hoà nữa, không cần làm bạn ‘’
Dương Di mở lon nước trên tay mình uống một ngụm nói.
- ‘’ Tại sao lại cãi nhau vậy ‘’
- ‘’ Cậu ta nói thích con trai thế nhưng rõ ràng cậu cậu ta nói dối …cậu ta thân thiết với Lý Vy Khiết thế cơ mà ‘’
Dương Di quay đầu nhìn Lý Quân Hạo một lúc rồi một lần nữa quyết định phân tích tâm tư của cậu.
- ‘’ Quân Hạo à cậu hình như thích Phàm Tư rồi nhỉ ‘’
Cậu giật mình nhanh chóng thanh minh.
- ‘’ Không có, tớ thích con gái ‘’
- ‘’ Thế tại sao cậu lại khó chịu khi thấy Phàm Tư thân thiết với Vy Khiết chứ …haizzz thật ra cậu dở tệ trong việc không rõ được tâm tư của bản thân nhỉ’’
Lý Quân Hạo khó hiểu nhìn cô đáp.
- ‘’ Gì cơ? ‘’
Dương Di phì cười nhìn cậu ngốc nghếch ra.
- ‘’ Không phải sao? Lúc trước cậu quý mến biết ơn mình nhưng lại lầm tưởng đấy là yêu bây giờ cũng vậy rõ ràng là đang ghen khi nhìn thấy Phàm Tư thân thiết với người khác lại tức giận nhưng khẳng định rằng mình thích con gái …cậu có biết tại sao lại khẳng định bản thân thích con gái không?’’
Lý Quân Hạo lắng nghe Dương Di nói rồi lắc đầu ý muốn trả lời không biết.
Dương Di nói tiếp.
- ‘’ Bởi vì cái suy nghĩ thích mình nên từ nhỏ cậu mới nghĩ bản thân cậu thích con gái đấy nhưng mà cậu không nhận ra sau khi giác ngộ được bản thân không hề thích mình thì người làm cho cậu ghen đầu tiên là một người con trai ‘’
Lý Quân Hạo ‘’…’’
Dương Di đứng dậy uống nốt hết chỗ nước còn lại trong lon nói tiếp.
- ‘’ Có những chuyện cứ nghĩ theo đúng quy trình sẽ ra kết quả nếu không tự lừa dối bản thân mình …cũng có những thứ đã bỏ lỡ rồi thì mãi mãi sẽ không quay lại quỹ đạo ban đầu được như việc cậu muốn thi vào Đại Học nghành sân khấu điện ảnh nhưng lại vì mình mà bỏ lỡ ước mơ đi chọn nghành kinh doanh vậy đó, thời gian không tú ngược được cho nên khi còn có thể cứu vãn thì mau đi sửa chữa sai lầm ‘’
Nói xong Dương Di ném lon nước vào trong thùng rác bên cạnh rồi quay đầu đi vừa nói lớn.
- ‘’ Phàm Tư đang ở quán bar Like You đấy ‘’
Cô đi ra khỏi cổng trường liền thấy xe của Tạ Kiến Minh đậu trước mặt, hôm nay Tạ Kiến Minh tan làm sớm nhỉ còn qua đón cô.
Bước vào xe Tạ Kiến Minh liền nhìn cô hỏi.
- ‘’ Sao ra lâu vậy ‘’
Dương Di tỏ ra nét mặt suy nghĩ rồi phì cười trả lời.
- ‘’ Sân trường rộng quá nên đi mỏi chân ‘’
Tạ Kiến Minh bật cười gõ đầu cô nhẹ nhàng nói.
- ‘’ Còn đùa à ‘’
Nói xong anh lấy một túi đồ bên cạnh đưa qua cho Dương Di bên trong là một bộ váy màu tím nhạt.
Cô nhìn chiếc váy vừa vui vẻ vừa khó hiểu hôm nay tự dưng lại tặng quà cho mình.
Tạ Kiến Minh xoa đầu cô cất giọng lên.
- ‘’ Vài hôm nữa cùng anh đi đến đêm tiệc ra mắt sản phẩm trang sức mới của công ty nên tặng em đấy ‘’
Dương Di bĩu môi trả lời.
- ‘’ Không phải dù sao cũng sẽ có Trần Chí Phong được mời nên em cũng sẽ đi thôi sao không thèm đi chung với anh ‘’
Cả hai ngồi trong xe trò chuyện một hồi rồi lái xe đến nhà hàng ăn tối, hôm nay tâm trạng của hai người khá tốt hơn thường ngày.
Lâu rồi Dương Di cũng không thấy Tịnh Y Tâm xuất hiện mãi bên cạnh Tạ Kiến Minh nữa có lẽ là do anh cố tình sắp xếp tránh cả hai gặp mặt nhau.
…
Lý Quân Hạo đứng trước cửa quán bar một lúc lâu rồi bẫn chưa vào vì chưa bao giờ cậu vào quán bar do là con trai của người nổi tiếng nên sợ bị ảnh hưởng đến mẹ mình nên cậu luôn né mấy nơi như thế này …là trai khiết ngoan ngoãn 100% đấy.
- ‘’ Tên điên nghèo sắp c.
h.
ế.
t còn đến quán bar uống rượu sao không vào quán rượu chứ ‘’
Trên vai còn đeo balo màu đen, gương mặt sáng sủa trắng trẻo nhìn kiểu nào vẫn giống trai ngoan ngoãn thì nói vào quán bar chắc không ai tin đâu nhỉ.
Lưỡng lự một lúc cuối cùng vẫn bước chân vào, vừa vào trong xung quanh ồn ào tiếng nhạc sập sình trộn lẫn mùi hương của rượu khắp nơi, con nào người nấy như con lăng quăng nhảy loạn xạ hết cả lên.
Tay cậu vẫn cầm lấy dây ba lô vừa nhút nhít từng bước tiến vào trong đi lòng vòng khắp nơi tìm tên điên Phàm Tư.
Một thằng nhóc trắng noãn gương mặt sạch sẽ sáng lạng quần tây, áo thun có cổ một loại áo khá rộng đang hot được mấy cậu trai trẻ được yêu thích rất nhiều, giầy thể thao đeo ba lô sách vở đi lon ton mấy vòng khắp quán bar làm thu hút sự chú ý của mọi người.
Một nhân viên nam đến gần hỏi cậu.
- Xin chào anh đang tìm gì à ‘’
Lý Quân Hạo ấp a ấp úng trả lời.
- ‘’ Ờ …à tìm người ‘’
Nhân viên nói tiếp.
- ‘’ Người anh tìm đang ở ngoài sảnh hay trong phòng riêng ạ ‘’
- ‘’ Quán bar có phòng riêng à? ‘’
Nhân viên ‘’…’’
Nói một hồi cuối cùng cũng tìm được phòng Phàm Tư đang ở là phòng 145, Lý Quân Hạo vừa đi vừa lầm bầm.
- ‘’ Uống rượu thì ở ngoài đi tự dưng vào phòng uống làm gì cái tên này than nghèo nhưng lại chơi sang còn đặt phòng riêng ‘’.