Buổi tiệc kết thúc trong sự rối ren trong lòng từng người.
Trần Chí Phong khi chở bạn gái của mình về nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của Lưu Hiểu Hiểu vào nhà lâu rồi vẫn chưa khởi động xe quay đi mà nén lại một lúc rất lâu suy tư dựa người vào lưng ghế ngẫm nghĩ một hồi.
Hiểu Hiểu luôn luôn không thể bảo vệ bản thân mình thật tốt nhưng lại đột nhiên rất mạnh mẽ chóng lại người đã bắt nạt Dương Di, cô gái ngốc này thật sự là phải rất quý Dương Di.
Nhắc đến Dương Di lại thêm đau đầu từ khi nào cô gái này lại yếu đuối như vậy rồi theo tính cách của Hạ Dương Di không phải là sẽ cho Tịnh Y Tâm một bài học à, càng suy tư một hồi vẫn chỉ có thể đưa ra kết quả chính là Hạ Dương Di không nghe lời cảnh báo của Trần Chí Phong rồi …haiz con nhóc này lại đi yêu tên Tạ Kiến Minh kia thì làm cách nào để bảo vệ chu toàn cho con gái của chủ tịch quá cố đây.
…
Dương Di với Tạ Kiến Minh cũng chẳng khá là mấy, cô không về nhà Tạ Kiến Minh mà về nhà mình vốn khi cả hai cãi nhau thì thường xuyên như thế này nhưng bây giờ lại có cảm giác có thể sẽ không bao giờ về nhà Tạ Kiến Minh.
Sáng hôm sau đi học mà đầu óc cứ ở trên mây, khi cô giáo gọi tên Dương Di trả lời câu hỏi mà cô vẫn để tâm trí bay đi đâu ngồi im đấy.
Phàm Tư ngồi bên cạnh đang cúi mặt xuống ngủ mà cũng không chịu nổi liền ngồi dậy đá mạnh vào chân cô,lúc này mới giật mình lấy lại ý thức nhưng cũng không trả lời được câu hỏi bị cô mắng một hồi mới cho ngồi xuống.
Phàm Tư ngồi sát bên cười khúc khích bĩu môi châm chọc cô.
- ‘’ Hôm nay đi học để quên não ở nhà à có cần tôi chạy về lấy cho cậu không ‘’
Dương Di nhớ lại cú đá chân lúc nãy mạnh như vậy liền cay cú đá mạnh lại vào chân cậu rồi trả lời.
- ‘’ Biến đi ‘’
Phàm Tư nghiến răng đau đớn không nói nên lời quay sang bên kia thì Lý Quân Hạo cho một câu.
- ‘’ Ồn ào c.
h.
ế.
t đi được tên ngốc nhà cậu im lặng chút không được à cứ láo nháo lên ‘’
Phàm Tư vừa bị con nhóc bên trái đá vào chân vừa bị cậu người yêu bên phải mắng liền cạn lời ấm ức chỉ biết nói bóng nói gió giận dỗi.
- ‘’ Người ta bị đá vào chân mà người yêu còn mắng nữa đúng là không có lương tâm ‘’
Lý Quân Hạo liếc nhìn cậu nhíu mày rồi quăng một câu.
- ‘’ Không có lương tâm cái rắm mau im lặng đi ‘’
- ‘’ Cậu dạo này hình như có phải hư rồi không, không được học theo tôi nói bậy bạ đâu đấy ‘’
Dương Di ‘’…’’
Lý Quân Hạo ‘’…’’
Tan học ra Dương Di vừa đi thẳng tới cổng một hồi bóng dáng Tạ Kiến Minh đứng trước chiếc xe cũng hiện lên rõ dần.
Vừa thấy cô ra anh liền đi đến kéo tay cô lại gần, Dương Di cũng không thèm phản ứng gì mà để anh kéo lại.
Tạ Kiến Minh đưa lên trước mặt cô một cốc trà nho ổi hồng nói.
- ‘’ Di Di anh xin lỗi đừng giận nữa ‘’
Tay kia cầm cốc nước đưa lên tay còn lại cầm bàn tay mịn màng của cô xoa xoa.
Dương Di nhìn anh trước mặt giống như những cặp đôi bình thường dùng cốc nước yêu thích dỗ dành bạn gái vậy.
Cô không nhận lấy nước cũng không hất tay anh ra gì hết chỉ là ánh mắt bây giờ hiện lên rõ rệt của sự thất vọng tràn trề nhưng giọng vẫn nhẹ nhàng nói.
- ‘’ Anh không tin em đúng chứ …lúc đó em hỏi anh có tin em không nhưng anh không trả lời vẫn một mực ôm Tịnh Y Tâm vào lòng trước mặt em ‘’
Tạ Kiến Minh không biết nói gì vẫn nhìn cô trách móc anh, anh cũng nhìn ra cô gái nhỏ này thật sự rất thất vọng về mình lần này hết lần khác không đứng về phía cô.
Dương Di không nhận lại được câu trả lời liền cười khổ nói tiếp.
- ‘’ Anh …thật sự không tin em ‘’
Phàm Tư từ trong trường đi ra vươn tay kéo balo cô đang đeo trên lưng đi kéo cả người cô đi theo ung dung vừa nói lớn.
- ‘’ Con nhỏ này định trốn với bạn trai đi không làm bài tập nhóm à ‘’
Lý Quân Hạo cầm lấy cốc nước trên tay Tạ Kiến Minh rồi đuổi theo bóng lưng bạn trai vừa nói với Tạ Kiến Minh.
- ‘’ Cảm ơn nước nhé ‘’
Từ đâu một đám bạn đứa cũng lon ton chạy ra theo Phàm Tư mắng.
- ‘’ Chó điên Phàm Tư cậu dám đi trước ‘’
- ‘’ Nè nè bỏ tay ra khỏi Di Di ‘’
- ‘’ Tí nữa đi ăn đồ nướng nhé ‘’
Bảy người hai nữ năm nam vui vẻ đi cùng nhau có lẽ là học cùng lớp …trong phút chốc Tạ Kiến Minh nhận ra Dương Di cũng như những đứa trẻ đang đi học khác, vẫn có thế giới học hành cùng bạn bè của mình thế mà chỉ vì anh mà cô luôn dành hết thời gian vào mình lại còn mất đi một tâm hồn sạch sẽ.
ý chỉ đã bị mất trong trắng trước tuổi.
.