Sáng hôm sau lờ mờ mở mắt dậy cơn đau nhức từ hôm qua bắt đầu xuất hiện, Tạ Kiến Minh đã đến cong ty từ sớm, bên ngoài còn để cả đồ ăn sáng có lẽ từ sớm đã đi mua cho cô.
Dương Di trên tay cầm điện thoại vừa bước đến cửa nhà vệ sinh thì điện thoại trên tay run lên, trên màng hình xuất hiện dòng tin nhắn người gửi là Tịnh Y Tâm.
‘’ 15giờ đến quán cafe theo địa chỉ tôi gửi ‘’
Dương Di chẳng màng đến ả điên này nữa vì lần nào gặp ả cũng chẳng tốt lành gì, định quăng điện thoại ở một góc thì dòng chữ khác lại hiện lên.
‘’ Liên quan đến Hạ Tề ‘’
…
Đúng 15giờ tan học Dương Di nói dối Tạ Kiến Minh phải đi cùng với bạn nên anh mới không đến đón cô như thường ngày nữa.
Cô đi theo địa chỉ đến một quán cafe khá yên tĩnh, nhìn xung quanh một lúc thấy Tịnh Y Tâm đang ngồi ở một góc, hôm nay Tịnh Y Tâm xem ra chắc không muốn giở trò gì nữa nhỉ vì dù sao cũng ở nơi công cộng thì cô ta làm gì được.
Hạ Dương Di thường khi đi học sẽ không trang điểm chỉ bôi kem chống nắng rồi tô một lớp son màu đỏ đào nhẹ.
Cô từng bước đi đến chỗ Tịnh Y Tâm rồi ngồi xuống ghế đối diện cô ta nói.
- ‘’ Không có nhiều thời gian nói nhanh đi ‘’
Tịnh Y Tâm nhìn cô mỉm cười công nghiệp ngửa người ra lưng ghế khoanh tay đáp.
- ‘’ Được thôi … lâu như vậy cũng đã hơn 2 năm rồi nhỉ thế mà cô vẫn không nghi ngờ cái c.
h.
ế.
t của cha cô rất trùng hợp sao ‘’
Dương Di nhíu mày.
- ‘’ Gì cơ ‘’
- ‘’ Thật sự không hề nghi ngờ sao? thời gian Trương Tiêu xuất hiện làm khó cô thì trùng hợp Hạ Tề tai nạn mất …sau khi Hạ Tề mất thì là cơ hội tốt cho Trương Tiêu càng làm khó được cô ‘’
Tịnh Y Tâm nhìn cô phì cười nói tiếp.
- ‘’ Nói đến đây cô bé nhỏ như cô chắc chắn nghĩ Trương Tiêu là người gây ra cái c.
h.
ế.
t của Hạ Tề đúng không …’’
Dương Di ‘’…’’
Tịnh Y Tâm chóng tay lên cằm nói tiếp.
- ‘’ Ngốc thật đấy … cô không hề nghĩ theo hướng tại sao khi Trương Tiêu làm khó cô đến mức đường cùng thì lại có một Tạ Kiến Minh đứng trước mặt cô chủ động đưa ra đề nghị hợp đồng trao thân trả thù giúp cô à ‘’
Dương Di nghe đến đây đầu óc như sắp loạn lên hết môi khẽ run lên.
- ‘’ ý gì chứ ‘’
Tịnh Y Tâm mặt lạnh nhưng môi vẫn cười đáp.
- ‘’ Sắp xếp lại đúng quy trình nào, khi Tạ Kiến Minh lần đầu gặp đã để mắt đến cô trùng hợp lại có một tên ngốc xấu xa Trương Tiêu xuất hiện làm khó cô vậy nói xem khi Hạ Tề c.
h.
ế.
t thì nhìn vào sẽ có lợi cho Trương Tiêu nhưng hãy nghĩ đến một góc nào đó khi cô bị Trương Tiêu dồn đến đường cùng thì đột nhiên ai lại là người xuất hiện và rất đơn giản không cần sức lực gì cũng có được thân thể của Hạ Dương Di cô ‘’
Tịnh Y Tâm cười cười dùng lời nói để kích động đến Dương Di từng chút một.
- ‘’ Suy cho cùng người mà có lợi khi Hạ Tề mất chính là người đang nằm trên giường với cô mà không bị cô có chút nghi ngờ nào …à còn nữa cô không thấy hôm ấy trời mưa rất to đường rất trơn thì bỗng dưng phanh xe bị mất à haha Hạ Dương Di ơi là Hạ Dương Di cô đang vui vẻ cùng người đã hại c.
h.
ế.
t cha cô ‘’
Tịnh Y Tâm đứng dậy nhún vai nói 1 câu.
- ‘’ Con gái như cô có hiếu thật đấy ‘’
Nói xong liền trước tiếp đi luôn để Dương Di vẫn ngồi đờ người ra đang vừa hoang mang lại vừa cảm thấy khiếp sợ.
Tịnh Y Tâm nói không sai thật sự không hề sai nếu như Tạ Kiến Minh cố ý gây ra cái c.
h.
ế.
t của cha cô thì gián tiếp cho Trương Tiêu cơ hội làm khó ép cô đến mức đường cùng rồi sẽ tìm đến anh ta cầu xin trả thù giúp trở thành người tốt trong mắt cô lại không hề tốn chút sức lực gì có được cô.
Cuối cùng thì Trường Tiêu lại thành công cụ cho kế hoạch hoàn hảo của Tạ Kiến Minh làm ra trực tiếp đẩy cô về phía bản thân hắn mà không chút nghi ngờ gì.
Trần Chí Phong đã từng cố gắng để cô không dính dán đến Tạ Kiến Minh.
Lý Vy Khiết khi lần đầu tiên gặp cô cũng tỏ ra nét mặt khó hiểu khi biết một tiểu thư như cô tại sao lại đang ở bên Tạ Kiến Minh.
…Ngay cả Trương Tiêu câu cuối cùng hắn nói với cô cũng là nên mau chhóng tránh xa Tạ Kiến Minh.
Nhưng mà …Hạ Tề là anh em tốt của Tạ Kiến Minh cơ mà làm sao có thể hại cha của cô được chứ?
Dương Di ngồi thẫn thờ ở đấy suốt đến khi nhân viên đi ra nói sắp đóng cửa thì cô mới đi về.
Ra khỏi cửa đi được một đoạn thì điện thoại run lên là Tạ Kiến Minh gọi cô.
Từ lúc nào mà điện thoại cô đã bỏ lỡ gần trăm cuộc gọi của Tạ Kiến Minh rồi …cảm giác như thời gian đang ngưng lại.
Làm sao đây cô nên tin Tịnh Y Tâm không nhưng mà nếu sự thật là vậy thì càng khó rồi …Hạ Dương Di cô yêu Tạ Kiến Minh cơ mà …lỡ hắn thật sự giết cha của cô phải làm sao đây.
Hạ Dương Di ngồi bệt xuống đất không chút sức lực cũng không để ý rằng trên gò má đã ẩm ướt hàng nước mắt.
Cô đau lòng bức rứt tâm can rất khó chịu lỡ như thật sự cô yêu người đã hại cha cô thì cô còn đáng tội gấp trăm lần so với Tạ Kiến Minh.
Đôi chân của ai đang bước đến rồi dừng ở trước mặt cô, ngước lên một chút nhìn kỹ gương mặt này rất quen thuộc …
- ‘’ Tử Hầu …’’.
Truyện Điền Văn
Là Hạ Tử Hầu thấy trong định vị của cô trong điện thoại cậu nó đã đứng im giữa đường rất lâu, cậu gọi cô cũng không bắt máy nên bèn tự đi đến.
Hạ Tử Hầu ngồi xổm xuống nhìn cô dịu dàng đưa bàn tay ra nói.
- ‘’ Chị ơi về nhà thôi ‘’
Câu này rất quen thuộc …khi trong bệnh viện lúc cha mất Hạ Tử Hầu cũng nói câu này.
Cậu nhỏ này rất hiểu chuyện luôn luôn không hỏi chị bị gì mà trước tiên là đưa bàn tay ra thầm nhắc nhở cho dù có chuyện gì thì cậu em trai ngoan này vẫn luôn ở bên chị của mình.
Hạ Dương Di nhìn Hạ Tử Hầu bật khóc đau đớn trong lòng đứa em …bỗng dưng cảm thấy mình yếu đuối thật nhưng cũng nhận ra đứa em nghịch ngợm ngày nào cũng đã lớn rồi biết vươn bàn tay ra ôm chị vào lòng an ủi rồi ….