Hạ Tử Hầu đưa chị mình về nhà, cô khóc rồi ngủ thiếp đi đến sáng hôm sau chỉ h cô đã dậy vội vã đi đến nhà của Tạ Kiến Minh.
Hôm nay là ngày nghỉ chắc chắn Tạ Kiến Minh vẫn còn đang ở nhà nhưng khi Hạ Dương Di cô chạy đến trước cổng nhà lại không đi vào mà đứng trước cổng rất lâu.
Tạ Kiến Minh được Hạ Tề cho tiền ăn học chắc chắn cha cô phải là người rất có ơn đối với Tạ Kiến Minh, không thể nào chỉ vì mình …chỉ vì muốn có một cô gái mà lại hại c.
h.
ế.
t ân nhân của mình được …không thể nào có chuyện đó.
Khoang đã …tại sao Tịnh Y Tâm vốn ghét cô từ lâu thì phải nên nói chuyện này sớm chứ nhỉ, tại sao bay giờ mới nói.
Hạ Dương Di cuối cùng cô cũng có một chút niềm tin vào Tạ Kiến Minh …phải tin anh ấy nếu thật sự như lời Tịnh Y Tâm thì theo tính cách của cô ta tại sao bây giờ mới nói ra chuyện này.
Tạ Kiến Minh cũng không ngốc nếu như biết Tịnh Y Tâm biết chuyện anh làm thì chắc chắn lúc trước sẽ không thường xuyên để Tịnh Y Tâm gặp cô được.
Dương Di ngước mắt nhìn ngôi nhà cuối cùng cũng lấy chìa khoá ra mở cửa đi vào.
Tạ Kiến Minh đang nằm trên sofa có lẽ vì hôm qua cô không về nên mới lo lắng ngủ ở ngoài này nhưng mà rõ ràng hôm qua cô không báo cho anh sẽ không về nhà mà hôm nay ngồi nhà vẫn bình thường không bị rối tung lên.
Hạ Dương Di đến gần ngồi xổm xuống nhìn đường nét trên khuôn mặt của Tạ Kiến Minh nhẹ giọng nói.
- ‘’ Kiến Minh ‘’
Tạ Kiến Minh vừa nghe thấy liền mở mắt ra nhìn trước mặt là Dương Di …anh ngồi bật dậy nhanh chóng ôm chặt cô vào lòng.
Miệng lảm nhảm.
- ‘’ Di Di em đi đâu vậy, đừng đi mà ‘’
Cái ôm ấm áp thật chắc vì đây là cái ôm mà hắn sợ hãi vì mất cô, trông bộ dạng dịu dàng vừa vui mừng này của Tạ Kiến Minh thật sự rất dễ khiến người ta mềm lòng mà.
Dương Di vỗ vỗ lưng anh vừa cười cười trả lời.
- ‘’ Hôm qua học về mệt nên lỡ ngủ quên mất ở nhà không báo trước cho anh ‘’
- ‘’ Lần sau đừng biến mất như vậy nữa ‘’
Cô gật đầu.
- ‘’ Em biết rồi, hôm nay ngày nghỉ chúng ta ở nhà xem phim được không ‘’
Tạ Kiến Minh nghe lời cô, hai người cùng nhau ăn sáng ở nhà, cùng nhau dọn dẹp, cùng nhau ngồi trên sofa xem phim vừa ăn trái cây …
Tạ Kiến Minh ôm cô vào lòng hướng mắt về phía tivi xem được nữa đoạn Dương Di cất giọng.
- ‘’ Kiến Minh anh có quý bố em không ‘’
Tạ Kiến Minh đang xem phim rất chăm chú cũng chẳng biết tự dưng cô lại hỏi câu này, có lẽ vì trên ti vi đang phát đến đoạn huynh đệ vừa vượt qua hoàn cảnh khốn khổ.
Anh hôn lên tóc của cô rồi trả lời.
- ‘’ Đương nhiên rồi, anh ấy là người cho anh ăn học mà ‘’
Giây sau đó cô nhanh chóng hỏi tiếp.
- ‘’ Thế có bao giờ anh làm chuyện gì có lỗi với ông ấy không ‘’
Tạ Kiến Minh ngẫm nghĩ rồi lại trả lời tiếp.
- ‘’ Có chứ, điều có lỗi chắc là anh đã bỏ ông ấy đi sang Pháp một thời gian rất lâu không thể ở cùng ông ấy thế mà vừa về thì ông ấy đã mất rồi ‘’
- ‘’ Hả ‘’
Dương Di khá ngạc nhiên trước câu trả lời này vì đây vốn đâu phải là chuyện có lỗi gì chứ chỉ là không có nhiều thời gian ở bên cha cô thôi mà…thế mà anh cũng cho rằng đó là một chuyện có lỗi rồi sao.
Trong khi cô không biết nói gì thì Tạ Kiến Minh lại nói tiếp.
- ‘’ Chuyện cảm thấy có lỗi nhất chính là …’’
Đột nhiên lại không nói tiếp nữa Dương Di mới ngước đầu ra sau một chút để nhìn anh rõ hơn hỏi.
- ‘’ Chính là gì cơ ‘’
Tạ Kiến Minh nhìn cô gái nhỏ trước mặt dịu dàng đáp.
- ‘’ Chính là em đấy …chuyện có lỗi nhất có lẽ chính là việc anh lấy đi lần đầu của con gái ông ấy trước khi tuổi lại còn phải khiến em một mình lén lút uống thuốc tránh thai trong thời gian lâu ‘’
Dương Di ‘’…’’
Nghe xong có chút bất ngờ lại vừa có chút nhìn tên trước mặt ngốc ngốc, cô phì cười nhìn anh.
- ‘’ Giờ mới cảm thấy có lỗi à ‘’
Tạ Kiến Minh lắc đầu đôi mắt long lanh hiện lên nhìn cô trả lời.
- ‘’ Không có đâu …ngay từ khi em ký vào bản hợp đồng đã cảm thấy có lỗi rồi ‘’
Vốn dĩ định thăm dò một chút gì đó lại không ngờ nghe được những câu này của anh …
Tạ Kiến Minh như thế này thì làm sao có thể hại Hạ Tề được chứ …
Cô dịu dàng xoa đầu của anh cong môi cười nói an ủi.
- ‘’ Ngốc quá, đây không phải là chuyện có lỗi biết không ‘’
Anh cúi đầu xuống hôn lên trán cô rồi ôm chặt một chút nói tiếp.
- ‘’ Cho nên em đừng ghen với Tịnh Y Tâm nữa dù sao cô ấy cũng đi công tác ở Giang Nam hôm trước rồi rất lâu mới quay về đây ‘’
Nghe đến đây Hạ Dương Di liền giật mình ngồi thẳng dậy.
- ‘’ Gì cơ hôm trước? ‘’
Tạ Kiến Minh gật đầu trả lời.
- ‘’ Đúng rồi sao vậy ‘’
Dương Di có nghe lâm không rõ ràng hôm qua vừa gặp tại sao lại nói đi công tác hôm trước ở Giang Nam được.
- ‘’ Hôm qua em vừa gặp cô ấy mà ‘’
- ‘’ Không thể nào Giang Nam cách ở đây khá xa không thể nào đến đây đâu ‘’
Hạ Dương Di nhìn Tạ Kiến Minh …tuy chút chuyện này nhỏ nhưng Tạ Kiến Minh vẫn không tin cô như những lần trước.
Hạ Dương Di liền lục lọi trên bàn lấy điện thoại muốn mở đoạn tin nhắn hôm qua cho anh xem.
Vừa vào wechat liền hiện lên.
‘‘Tài khoản vô hiệu hoá’’
Nhìn vào màng hình cô liền tức giận đứng phóc dậy cũng khiến Tạ Kiến Minh khó hiểu đứng dậy mà hỏi.
- ‘’ Sao vậy ‘’
Đầu óc cô bay giờ sắp nổ tung lên tài khoản lại bị Tịnh Y Tâm có lẽ cho thuê người hack mất rồi …đáng lý ra cô nên chụp đoạn tin nhắn lại chứ, phải rút ra bài học từ lần trước mới đúng.
Dương Di tức tối như lửa đốt đập thẳng điện thoại xuống nền nhà vỡ ra nhiều mảnh.
- ‘’ Tịnh Y Tâm! ‘’.