Tivi trong quán cafe lớn đang chiếu tin tức về một cô người mẫu ảnh sự nghiệp đang đi lên như diều gặp gió, vị trí đang đứng hàng đầu trong tất cả các người mẫu ảnh nổi tiếng thế giới.
Tên Mingi …
Mọi người trong quán xôn xao bàn tán.
- ‘’ Không phải là hoạt động ở Trung Quốc vừa mới một năm hơn thôi sao? thế mà lại nổi tiếng như vậy’’
- ‘’ Là do người ta rất giỏi còn xinh đẹp đấy ‘’
- ‘’ Xinh đẹp gì chứ,nghe đâu là lên giường với ông chủ lớn nên mới được nâng nỡ ‘’
- ‘’ Cô ta phẫu thuật thẩm mĩ cơ đấy nhìn cái mũi giả thế cơ mà ‘’
- ‘’ Đúng đúng, người mẫu ảnh thôi thế mà lại được mời đóng một phân cảnh trong bộ phim truyền hình của một diễn viên Hạng A nữa đấy ‘’
- ‘’ Cái này tôi có nghe hình như đoàn phim bỏ ra tỷ mới mời được con nhỏ này đóng chỉ có phân cảnh phút thôi ‘’
- ‘’ Rõ thế rồi còn gì, chắc chắn là lên giường với ông chủ lớn đấy ‘’
Một cô gái từ đâu xuất hiện liền cất giọng.
- ‘’ Mấy ông chú đấy lớn tuổi lắm tôi không có hứng thú đâu, không chừng mấy thằng nhóc con trai ngoan ở nhà mấy bà dì lại mê tôi như đếu đỗ đấy ‘’
Cả đám kia giật mình nhìn về phía cô gái ăn mặc toàn đồ hiệu, đeo kính râm chỉ còn phần môi đỏ ửng màu son đỏ tươi lộ ra lại không giấu được sức gợi cảm.
Cô gái kéo kính rầm xuống khom lưng nhìn mấy bà cô kia phì cười híp mắt nói.
- ‘’ Ở đây có camera không chừng tôi tốt hứng lại lấy đấy làm bằng chứng đi kiện hết mấy bà cô đấy nha ‘’
Từ đằng sau vang lên giọng nói.
- ‘’ Vy Khiết ‘’
Cô quay đầu nhìn Tạ Kiến Minh đang tiến tới.
- ‘’ Em mua nước uống xong chưa sau lâu vậy ‘’
Lý Vy Khiết nhíu mày trả lời.
- ‘’ Sao anh hối vậy đúng thật là ‘’
Nhân viên đưa nước cho Lý Vy Khiết, cả hai cùng nhau đi ra cô còn nghoảnh đầu nhìn mấy bà cô kia mỉm cười tươi rồi nói khẩu hình miệng vừa chỉ ngón tay lên sóng mũi.
‘’ Mũi …thật …đó ‘’
Hành động đáp trả của cô đúng là dễ làm cho người ta tê dại đứng im phanh phách tại chỗ chuộc dạ vừa lo lắng lại còn chứng minh được câu.
’ Mingi này là Lý Vy Khiết là người thật đẹp thật không sửa không chỉnh ’
…
- ‘’ Trà dâu ở đây rất ngon đấy anh uống không ‘’
Tạ Kiến Minh lái xe mặt không chút cảm xúc trả lời.
- ‘’ Không uống ‘’
Lý Vy Khiết bĩu môi.
- ‘’ Nhưng em mua tận ly cơ mà ‘’
Anh nhíu mày khó hiểu nhìn con em ngồi sát bên hỏi.
- ‘’ ly? không phải chỉ có hai người thôi sao ‘’
- ‘’ Em uống ly còn anh ly ‘’
Tạ Kiến Minh - ‘’…’’
Lý Vy Khiết ăn lấy miếng dâu vừa nhìn điện thoại tay đang lướt tự nhiên khựng lại.
- ‘’ Ơ …chị ấy trở về rồi ‘’
Cô quay sang nhìn Tạ Kiến Minh rồi lại nhìn vào tấm hình trong bài viết trên tài khoản Weibo của Phàm Tư đăng.
Tấm hình là trên bàn ăn nổi bật vẫn là Hạ Dương Di xuất hiện trong bức hình.
- ‘’ Anh à hình như Dương Di về Bắt Kinh rồi thì phải’’
Tạ Kiến Minh nghe xong thì không mấy ngạc nhiên chỉ phát ra hai tiếng.
- ‘’ Vậy à ‘’
Lý Vy Khiết mãi nhìn vào bức ảnh rồi mỉm cười.
…
Tạ Kiến Minh nhìn phía trước …khung cảnh đường phố Bắt Kinh về đêm nhộn nhịp.
Hạ Dương Di về rồi anh không bất ngờ vì vốn từ lâu đã điều tra được cô sinh sống ở Gianh Nam rồi.
Anh cách tuần sẽ bay đến Giang Nam, đứng phía xa theo dõi cuộc sống của Dương Di.
Hôm mất điện ấy người che mắt cô chính là anh, người hay đi theo sau lưng cô khi một mình cô ban đêm ra đường đi mua đồ ở tiệm tạp hoá xa.
Cũng chính là anh đã sai người xây dựng vườn hoa oải hương ở cuối khu phố, vườn hoa mà chính cô thường xuyên đến đấy.
Tạ Kiến Minh là người đã cho tất cả các chàng trai trạc tuổi cô có công việc làm lớn ở Bắt Kinh đến rời xa khu phố thế nên mới có chuyện khu phố rất ít những chàng trai trẻ.
Anh là người tài trợ bỏ ra số tiền khá lớn để lắp đèn đường cả khu phố mọi ngóc ngách đều sáng rực khi về đêm.
Là anh đã cho người tuyên truyền công tác việc dựng những bảng có hình dáng ngôn ngữ tay cua người không nói được ở khắp nơi.
Từ trước đến giờ có một điều không thể nào thay đổi được chính là việc Hạ Dương Di ăn ở đâu, hành động, sinh sống ra sao đều nằm gọn trong bàn tay của Tạ Kiến Minh.
Tất cả mọi việc hắn đều biết cả …
Không phải là Hạ Dương Di vẫn còn yêu anh sao, rõ ràng là thế nên cô mới suốt thời gian từ trước đến giờ đều đeo sợi dây chuyền đôi kia không bao giờ tháo ra.
Đây chính là hy vọng cuối cùng để Tạ Kiến Minh biết được Hạ Dương Di còn yêu anh.
…
- ‘‘A…’’
Trương Tiêu từ trước nhà chạy đến bếp thấy tay Dương Di bị chảy máu liền giật mình.
- ‘’ Làm sao vậy có đau không ‘’
Cô nhìn ngón tay đang rỉ máu lắc đầu trả lời.
- ‘’ Không đau ‘’
Trương Tiêu kéo tay cô lên vừa thổi vừa lau máu ân cần nói.
- ‘’ Không rát sao? ‘’
Dương Di vô hồn suy tư nhìn từng giọt máu đỏ đậm rỉ ra.
- ‘’ Không …tại sao không đau nhỉ vết cắt rất sâu cơ mà ‘’
Tuy là câu nói bình thường nhưng trong chất giọng của Dương Di bình thãn lạnh lùng khiến người người khác có phần khá sợ với phản ứng kì lạ của cô.
Phàm Tư đứng sát bên nhìn Dương Di mỉm cười cất giọng trầm ấm lên.
- ‘’ Không sao, chắc chắn là đau nhưng sẽ nhanh chóng hết đau thôi ‘’
Trương Tiêu không hiểu gì, rõ ràng Dương Di nói không đau mà tại sao Phàm Tư lại khẳng định là đau?
Phàm Tư cầm lấy ngón tay của Dương Di rồi dán băng dính vết thương lên vừa nói.
- ‘’ Đúng không? nó rất đau mà, ngón tay cậu đang đau ‘’
Dương Di ngước nhìn Phàm Tư phì cười trả lời.
- ‘’ Ừm rất đau ‘’
…
Cho ai không hiểu khúc này thì tức là người xưa thường nói đứt tay không có cảm giác đau chính là điềm báo xấu sắp đến.
Vì Dương Di vừa về Bắt Kinh lại gặp chuyện này nên khá sợ suy nghĩ đến điềm xấu liên quan đến Tạ Kiến Minh, Phàm Tư vốn là một người am hiểu con người cô nhất nên biết trong đầu cô đang nghĩ gì nên khẳng định vết thương của Dương Di rất đau chính là đang muốn phủi bỏ điềm xấu đi.
.